Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 358

Đợi đến khi cậu Cố, mợ và Lý Đại Ni dẫn theo Trương Xảo Muội cùng ba đứa nhỏ ngồi tàu hỏa đến Bắc Kinh, thì quán ăn nhỏ của Chu Dã đã buôn bán rôm rả lắm rồi.

 

Chu Dã mượn xe hơi nhỏ của Ngô Nhị gia đến đón cả đoàn.

 

Nghe anh nhắc đến việc mở quán, cậu Cố ngẩn người:

 

“Mới về quê mấy hôm thôi mà cháu đã mở hẳn một quán ăn rồi sao?”

 

“Thì rảnh cũng là rảnh thôi mà.” Chu Dã cười.

 

Anh cũng nhận ra một điều: từ sau khi có tiền, đúng là tiền lại đẻ ra tiền, làm gì cũng có lãi.

 

Hồi không có tiền thì vắt óc nghĩ cách kiếm, vậy mà chẳng ăn thua.

 

Thật đúng là… không biết nên nói sao cho phải.

 

Cậu Cố lại lo lắng: “Cháu còn phải đi miền Nam, vợ cháu thì phải đi học, cậu với mợ thì chẳng biết gì về chuyện làm ăn…”

 

“Cậu yên tâm, cháu đã thuê người quản lý rồi. Cậu mợ nếu rảnh thì chỉ cần ghé qua nhìn một chút là được, không cần làm gì đâu. Sau này cháu đi miền Nam cũng chỉ đi mười ngày nửa tháng là quay về, không có chuyện gì to tát đâu.”

 

Nghe vậy, cậu Cố mới yên tâm hơn không nói gì thêm.

 

Còn mợ thì hoàn toàn không lo gì, chỉ hỏi một câu:

 

“Sao tự nhiên lại mở quán ăn vậy?”

 

“Không phải tự nhiên, cháu nghĩ từ lâu rồi, giờ thấy địa điểm phù hợp nên làm thôi.” Chu Dã nói rồi chuyển đề tài sang Trương Xảo Muội, người đang ngồi xe với dáng vẻ khá ngượng ngùng:

 

“Chị dâu à, chị đến thủ đô là đúng rồi đấy. Với nỗ lực của chị với anh Quảng Thu, chuyện mua nhà ở đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, sau đó chuyển hộ khẩu về đây, sau này sẽ là người thủ đô chính hiệu.”

 

Trương Xảo Muội cười: “Cứ ổn định đã rồi tính tiếp.”

 

“Không cần lo đâu, sẽ ổn định thôi.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Mợ lại hỏi chuyện thuê nhà, Chu Dã nói quanh một lúc rồi tiếp lời:

 

“Ngay sát ngõ nhà mình, cái sân nhà đó còn mới hơn nhà mình một chút, một tháng ba đồng, trả luôn cả năm một lần. Qua đó xem là sẽ hài lòng ngay.”

 

Không lâu sau, cả đoàn đến nơi. Cậu Cố với mợ nhìn thấy căn nhà thì rất ưng ý.

 

“Căn nhà thế này mà một tháng chỉ ba đồng? Rẻ hơn nhà mình hai đồng à?” Mợ nhìn cháu trai đầy nghi ngờ. “Cháu có phải bỏ tiền ra bù vào không đấy?”

 

Dù gì thì bà cũng sống ở thủ đô được hơn một năm, ít nhiều cũng hiểu giá nhà.

 

Căn nhà này cũng gần bằng nhà họ đang ở, mà nội thất còn đẹp hơn, vậy mà giá lại rẻ hơn thì thật vô lý.

 

Chu Dã liền nói: “Giờ anh Quảng Thu kiếm tiền giỏi như vậy, sao còn phải để cháu bù hai đồng tiền thuê nhà? Chỉ là chủ nhà yêu cầu trả luôn một năm nên mới được giá tốt thế.”

 

Nghe vậy mợ mới không nghi ngờ nữa.

 

Phải nói là căn nhà này thật sự rất ổn, Trương Xảo Muội ngoài dự đoán mà thấy hài lòng.

 

Lúc đến đây, cô chỉ mong có nơi che mưa che nắng là tốt rồi, ai ngờ điều kiện lại tốt thế này.

 

Ba anh em Niên Sinh cũng rất thích, chạy nhảy khắp nhà.

 

Chạy chán rồi còn hỏi: “Chú Chu ơi, anh Đâu Đâu với anh Đô Đô đâu rồi ạ?”

 

“Hai đứa nó vẫn chưa tan học, chiều học xong sẽ về.”

 

Mợ và cậu Cố thì phụ giúp Trương Xảo Muội sắp xếp chỗ ở, xong xuôi rồi mới dẫn nhau sang nhà Chu Dã chơi.

 

Vừa vào đến nhà, mợ đã thấy mấy món đồ điện mới tinh.

 

Máy giặt, tủ lạnh, với cả quạt bàn!

 

Quạt bàn thì còn biết là để làm gì, nhưng máy giặt với tủ lạnh là khái niệm hoàn toàn mới.

 

Chu Dã phải giải thích cho ậu mợhiểu, Trương Xảo Muội cũng nhân tiện mở mang tầm mắt, chỉ có Lý Đại Ni là hơi hoang mang.

 

“Chú hai, sao chú lại mua máy giặt? Có cháu giặt quần áo cho rồi mà.” Cô bé cảm giác như mình sắp… thất nghiệp.

 

Chu Dã xua tay: “Cái gì cần giặt tay thì cứ giặt tay, cái gì để máy giặt lo thì để máy giặt lo.”

 

Cậu mợ thì thấy mua mấy món này cũng hơi hoang phí, nhưng giờ cũng chẳng quản cháu nữa.

Tuy không hỏi, nhưng họ cũng đoán là cháu mình chắc chắn đã là người có mấy vạn trong tay, mấy món đồ gia dụng này mua được là chuyện dễ hiểu.

 

Một bên, Trương Xảo Muội nghe giá mấy món điện tử đó mà chỉ biết tròn mắt lắc đầu cảm thán.

 

Trong lòng cô cũng bắt đầu có chút mong chờ.

 

Không biết sau này nhà mình có thể sống được như vậy không?

 

Ừm… nhưng mà, trước hết vẫn là phải cố gắng đứng vững đã rồi tính tiếp.

 

Thấy cũng gần đến giờ rồi, Chu Dã lái xe đi trả lại Ngô Nhị gia.

 

Rồi tiện đường ghé qua quán ăn gói hai con vịt quay đem về, nhà đông người nên mua hẳn hai con.

 

Lúc này trong nhà đã vô cùng náo nhiệt.

 

Đám trẻ đều tan học và được đón về, đang chơi đùa cùng ba anh em Niên Sinh.

 

Nhưng Đâu Đâu và Đô Đô thì rất nghiêm túc, sửa ngay một lỗi nhỏ của Niên Sinh:

 

“Sau này không được gọi tên cúng cơm của bọn anh trước mặt người khác nữa, bọn anh đi học rồi, phải gọi tên thật.”

 

“Vậy phải gọi thế nào?” Niên Sinh tò mò hỏi.

 

“Gọi anh là anh cả là được.” Anh cả nói.

 

“Gọi anh là anh hai.” Anh hai cũng nghiêm trang nói theo.

 

Niên Sinh cười toe toét: “Được thôi.”

 

“Gọi anh là anh ba.” Anh ba lập tức nói.

 

“Nhưng em nhỏ hơn anh nha.” Niên Sinh liền sửa lại. “Em phải gọi anh là anh Niên Sinh chứ.”

 

Lão Tam mặt không biểu cảm, liếc cậu một cái.

Lão Tứ thì chen vào nói:

 

“Anh Niên Sinh à, anh đừng mong anh ba gọi anh là anh. Anh ấy ăn bánh sinh nhật bốn tuổi xong là bắt đầu gọi anh cả, anh hai thành lão đại với lão nhị luôn rồi, chẳng phân lớn bé gì cả!”

 

Đúng lúc Chu Dã xách hai con vịt quay về, cũng là lúc đám trẻ đang nói chuyện rôm rả nhất.

 

Lý Đại Ni thì đang nấu cơm trong bếp, Trương Xảo Muội cũng ở đó giúp một tay.

 

Cậu Cố với mợ thì ngồi một bên nhìn cả nhà vui vẻ, cười mãi không thôi.

 

Vừa thấy Chu Dã xách vịt quay về, đám trẻ lập tức bị thu hút.

 

Niên Sinh nói:

 

“Hôm ông nội bà nội về quê cũng có mang vịt quay về đấy, ngon lắm. Chỉ tiếc là bị ông bà ngoại chia đi kha khá, tụi cháu chưa ăn đã hết.”

 

“Lần này ăn cho đã luôn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ăn to miếng luôn. Chị Lâm Lâm, chị cũng ăn nhiều vào nha.” Lão Tứ hào sảng nói, còn đặc biệt quan tâm đến chị họ Lâm Lâm.

 

Lâm Lâm chỉ là cô bé nhỏ, cười e thẹn. Trước kia cô bé từng chơi với lão tam, lão tứ, nhưng giờ chắc chắn là không còn nhớ nữa.

 

Còn em bé Kế Kế thì nhỏ quá, đang cầm miếng bánh ăn ngon lành. Bánh là do lão tứ đưa cho, cậu bé vừa ăn vừa nhìn mấy anh cười ngây ngô.

 

Bạch Nguyệt Quý thì biết hôm nay mợ với mọi người sẽ đến, nên không nán lại trường mà tranh thủ về sớm.

 

Chưa vào tới cửa, cô đã nghe tiếng rôm rả trong nhà truyền ra.

 

“Cậu, mợ!” Vừa thấy cậu mợ, Bạch Nguyệt Quý liền cười tươi gọi.

 

“Về rồi à? Vào uống chén nước đi cháu.” Mợ cười hiền từ.

 

Cậu Cố thấy cháu dâu về cũng gật đầu chào.

 

Trương Xảo Muội nghe tiếng liền từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý thì cười nói:

 

“Trạng nguyên trở về rồi đấy à!”

 

“Chị dâu, lâu quá không gặp!” Bạch Nguyệt Quý cười rồi ôm chị một cái.

 

“Lâu thật rồi, mà từ giờ chắc là làm phiền em nhiều đấy nhé.” Trương Xảo Muội cười đáp.

 

“Phiền gì đâu mà phiền, càng đông càng vui chứ sao. Em còn đang mong chị với anh Quảng Thu dắt mấy đứa nhỏ đến ở cùng đây này.”

 

Bình Luận (0)
Comment