Trong nhà lúc này vô cùng náo nhiệt.
Bàn ăn khá to, chỉ cần thêm vài băng ghế dài là đủ chỗ ngồi.
Có nhiều trẻ con vây quanh cùng ăn, bữa cơm tối hôm ấy không cần nói cũng biết là náo nhiệt thế nào.
Ăn xong, Chu Dã và cậu Cố liền dẫn đám con trai đi tắm, ngay cả bé Kế Kế cũng được Chu Dã bế theo.
Còn Bạch Nguyệt Quý, mợ, Trương Xảo Muội và Lý Đại Ni thì đưa bé Lâm Lâm đi nhà tắm công cộng.
Tắm rửa xong sạch sẽ rồi mới về nhà uống trà tán gẫu.
Trương Xảo Muội bắt đầu hỏi Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý về chuyện làm tiểu thương, buôn bán.
Chu Dã là người lên tiếng trả lời. Anh hỏi Trương Xảo Muội muốn làm đậu phụ để bán hay làm bánh bao, bánh màn thầu để bán.
Nếu chưa yên tâm thì có thể tiết kiệm chi phí, chỉ cần dựng một cái sạp nhỏ là mở hàng được rồi, chờ khi buôn bán thuận lợi, có tự tin thì mở cửa hàng cũng chưa muộn.
Nhưng dù là làm đậu phụ hay bánh bao, Trương Xảo Muội một mình chắc chắn không xoay sở nổi, vì còn phải chăm mấy đứa nhỏ.
Bạch Nguyệt Quý liền lên tiếng trấn an, bảo chị không cần lo quá, để mợ và cậu Cố dọn sang ở cùng, chị cứ yên tâm buôn bán, chuyện con cái không cần bận tâm.
Mợ nói chỉ để cậu Cố qua đó ở là được, còn bà thì vẫn ngủ bên này, sáng sớm lại qua giúp nấu nướng.
Nhưng thật ra Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đã bàn bạc xong từ trước, Trương Xảo Muội là phụ nữ, dắt con lên thủ đô sinh sống, tất nhiên cậu mợ phải ở cùng để hỗ trợ, chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Còn chuyện bên nhà này, so với hai năm trước thì Đâu Đâu và Đô Đô đã lớn, hiểu chuyện hơn nhiều, lão tam với lão tứ tuy nhỏ nhưng cũng không cần lo nhiều.
Chưa kể hàng xóm láng giềng xung quanh đều quen biết, còn có Lý Đại Ni và Sư Tử trông nhà. Cho dù Chu Dã không ở nhà cũng chẳng phải lo lắng.
Dù sao cả khu này ai chẳng biết nhà anh có thế lực, ai mà dám gây chuyện?
Tuy vậy, Chu Dã vẫn mang về hai chú chó con để nuôi, chờ lớn có thể làm chó giữ nhà.
Anh còn nói chuyện với Ngô Nhị gia, anh ta chỉ cười bảo:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Còn chưa nhận Tiểu Bác làm con nuôi thì tôi đã dặn người trong giới rồi. Giờ thì con nuôi duy nhất của tôi sống ở đó, sao để mấy chuyện bậy bạ làm phiền nó được?”
Nơi khác có thể có trộm vặt, nhưng khu nhà của Chu Dã thì là khu an toàn nhất!
Chu Dã nghe thế thì yên tâm hẳn.
Trước khi đi miền Nam, anh còn dẫn cậu mợ và mọi người qua quán ăn của mình một chuyến. Đúng giờ cơm, khách ngồi chật kín quán.
Cậu mợ thật sự khâm phục, một quán ăn mở “cho có” mà cũng đông nghịt thế này cơ mà!
Nhưng vậy vẫn chưa là gì. Lần sau quay lại, Chu Dã còn định lấy tiền lời mở thêm quán thứ hai. Dù sao cũng chỉ cần chọn mặt bằng và chi tiền là được.
Trương Xảo Muội cũng được tiếp thêm động lực, quyết định sẽ bán đậu phụ.
Vì đây là món cô giỏi nhất, trước kia Bạch Nguyệt Quý ăn cũng đã khen ngon không ngớt.
Chu Dã cũng đồng tình, giờ làm gì cũng có khách, tiệm bánh bao dở ẹc của nhà họ Thẩm còn sống được, thì đậu phụ ngon không lý gì không bán được.
Chỉ cần chăm chỉ, không lười, ở nhà làm ra gì mang đi bán cũng có người mua.
Anh cũng chủ động giúp đỡ.
Gửi cho Trương Xảo Muội một cối đá xay khá lớn, giới thiệu nguồn hàng, còn dắt Trương Xảo Muội đi lấy hàng từ chỗ mối.
Trong nhà còn có một chiếc xe đạp lâu rồi không dùng, anh cũng đưa luôn cho Trương Xảo Muội để chở hàng đi bán.
Chiếc xe này bình thường ít ai dùng, chỉ có Chu Dã mỗi lần từ miền Nam về mới lấy ra chạy, còn lại không ai đụng tới.
Vậy nên đưa cho Trương Xảo Muội dùng là hợp lý.
Trương Xảo Muội không khách sáo, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của vợ chồng Chu Dã đối với mẹ con cô.
Tốc độ của cô cũng rất nhanh, Chu Dã vừa xuống miền Nam thì cô đã bắt đầu chuẩn bị.
Từ công cụ làm đậu, nguyên liệu, cô đều lo liệu đầy đủ.
Đến khi Bạch Nguyệt Quý nghe tin từ mợ thì quầy đậu phụ đã được dựng xong.
“Hôm nay bán đậu rồi á? Nhanh dữ vậy?” Bạch Nguyệt Quý nghe xong mà kinh ngạc.
Mợ cười nói:
“Chứ còn gì nữa, muốn kiếm tiền lắm rồi mà.”
Điều này cho thấy Trương Xảo Muội là người tháo vát, có năng lực thật sự.
Đừng quên, trước kia cô ấy từng có thể làm ra công điểm bằng đàn ông, bản lĩnh đương nhiên không phải dạng vừa!
“Hôm nay chị dâu buôn bán thế nào rồi ạ?”
“Không làm nhiều, nhưng bán hết sạch rồi.” Mợ vừa ngâm chỗ đậu phụ mang về vào nước vừa cười nói.
Sáng sớm hôm nay, Trương Xảo Muội đã chở đậu phụ ra bán.
Vì là ngày đầu tiên, cô chỉ làm một mẻ, không dám làm nhiều sợ không bán hết.
Dù sao thì cô vẫn chưa rõ thị trường, cũng không biết đậu phụ của mình có được khách hàng ưa chuộng không.
Giá đậu nành hiện tại là 1 hào 5 một cân, thời buổi này, giá cả trong cả nước gần như đồng đều, ở quê thế nào thì trên này cũng vậy.
Còn đậu phụ thì bán 8 xu một cân, giá này còn cao hơn một xu so với ở thị trấn quê nhà.
Sáu cân đậu nành sẽ làm ra được một mẻ đậu phụ, mỗi mẻ khoảng 30 cân.
Vậy chi phí nguyên liệu là 9 xu, mà 30 cân đậu phụ sẽ bán được 2 đồng 4 xu.
Tính ra, mỗi mẻ đậu phụ lời khoảng 1 đồng 5 xu.
Hôm nay Trương Xảo Muội chỉ mất chưa đầy một tiếng đã bán hết sạch mẻ đậu phụ đó.
Thậm chí sau đó còn có khách đến mua nhưng cô đã bán hết mất rồi.
Điều đó khiến cô an tâm hơn nhiều.
Dù tính cách khá khiêm tốn, không biểu lộ quá rõ niềm vui, nhưng trong lòng thì đã chắc chắn hơn phần nào.
Dẫu vậy, cô vẫn dè dặt, phải xem mấy hôm tới có khách quay lại hay không, có ai tiếp tục mua đậu phụ nhà cô nữa không?
Vài ngày sau, gương mặt Trương Xảo Muội cuối cùng cũng nở nụ cười thật sự.
Vì lượng khách quay lại khá nhiều, ai cũng khen đậu phụ cô làm thơm ngon, tay nghề rất tốt.
Vậy nên lượng đậu phụ cô làm mấy ngày này cũng tăng lên đều đặn.
Ngày đầu làm một mẻ, ngày thứ hai cô thử làm hai mẻ, kết quả vẫn bán hết nhanh chóng.
Tuy vậy, cô không làm tới mẻ thứ ba, vì thực sự mỗi ngày làm hai mẻ đã là cực hạn rồi.
Làm đậu phụ vốn là một trong “ba nghề cực nhọc” nổi tiếng, ngang hàng với rèn sắt và chèo thuyền, đâu phải chuyện chơi.
Những ngày tiếp theo, việc buôn bán đậu phụ của cô cũng duy trì ở mức hai mẻ mỗi ngày.
Chỉ sau ít ngày, việc kinh doanh đậu phụ của Trương Xảo Muội thực sự đã đi vào quỹ đạo.
Bạch Nguyệt Quý cũng chúc mừng chị.
Cô hiểu rõ chị dâu họ của mình, có lẽ vì nhà họ Trương không có con trai, nên Trương Xảo Muội từ nhỏ đã coi bản thân như đàn ông mà sống.
Tính tình thẳng thắn, làm việc dứt khoát, nếu có thể, chắc chắn chị không bao giờ muốn để gánh nặng mưu sinh dồn hết lên vai chồng.
Vì vậy mà chị đặc biệt coi trọng chuyện buôn bán đậu phụ.
Một mẻ đậu phụ lời 1 đồng 5 xu, hai mẻ là 3 đồng, nếu tính 30 ngày thì được bao nhiêu? 90 đồng!
Mà lương nhà nước của người ta một tháng chỉ có 40–50 đồng đã là cao lắm rồi, đủ thấy làm tiểu thương lời lãi thế nào rồi.