Trong lúc Trương Xảo Muội đang tất bật với việc buôn bán đậu phụ thì Chu Dã đã đến miền Nam.
Nhưng lần này anh không kịp nói với Cố Quảng Thu rằng Trương Xảo Muội đã đưa các con lên thủ đô, vì vừa mới đặt chân đến nơi thì liền gặp chuyện ngay.
Hai băng nhóm lớn đang tiến hành một buổi “giao lưu hữu nghị”, mà cảnh tượng hoành tráng đến nỗi ngay cả Chu Dã cũng phải choáng váng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tiếp theo là việc xử lý hậu quả.
Sau đó là hàng loạt tiếng than khóc của các chủ cửa hàng nhỏ xung quanh.
Không có gì khác, là vì họ phải nộp tiền bảo kê, mà mức giá thì cao đến mức như bị lột da.
Cửa hàng của Chu Dã không bị ai đụng tới, nhưng anh lại không lấy đó làm may mắn.
Một năm qua ở miền Nam, anh đã chứng kiến tất cả.
Nơi này thật sự quá loạn.
Nếu không nhờ có Ngô Nhị gia giới thiệu cho mối quan hệ với Quyền Ngũ Gia, thì Chu Dã chắc chắn đã bỏ ngang cửa hàng, quay lại làm nghề buôn hàng lậu rồi.
Thật ra làm dân buôn lậu cũng không phải không tốt, dù phải trốn chui trốn nhủi nhưng lại kiếm được không ít tiền.
Tuy giờ đã có chỗ dựa là Quyền Ngũ Gia nhờ Ngô Nhị gia giúp, nhưng Chu Dã vẫn không kỳ vọng nơi này có thể phát triển lâu dài.
Bởi trong mắt anh, nơi này sớm muộn gì cũng sẽ bị “dọn sạch”!
Đừng nghĩ tình trạng ngang ngược lộng hành này có thể kéo dài mãi. Khi sóng gió đến, chẳng ai thoát được đâu.
Vài ngày sau, tình hình mới tạm lắng xuống.
Chu Dã lúc này mới kể với Cố Quảng Thu chuyện Trương Xảo Muội dẫn các con lên thủ đô.
“Lúc em đi, chị dâu đã chuẩn bị xong sạp bán đậu phụ rồi. Với tính cách đó của chị ấy, chắc giờ đã buôn bán ổn định rồi.”
Cố Quảng Thu nghe vợ đi bán đậu phụ liền cảm thấy xót ruột.
Không cần nhìn cũng biết làm đậu phụ cực khổ thế nào: chọn đậu, ngâm đậu, xay đậu, đun sôi, kết tủa rồi ép khuôn…
Một điều nữa là, để kịp bán buổi sáng, phải dậy từ nửa đêm lo chuẩn bị, có như vậy mới kịp mang đậu phụ nóng hổi ra chợ sớm.
Chu Dã nói:
“Em cũng từng khuyên chị ấy nên bán bánh bao hay màn thầu cho đỡ cực, nhưng chị dâu không tự tin lắm vào tay nghề bánh trái nên chọn đậu phụ. Mà anh cũng hiểu tính chị ấy rồi đấy, dẫn các con lên thủ đô thì chị ấy nhất định không muốn để mọi gánh nặng dồn lên vai anh, chị ấy cũng muốn góp sức vì gia đình.”
Cố Quảng Thu bất đắc dĩ thở dài, tính cách vợ mình, anh hiểu rõ hơn ai hết.
“Nhưng mà có cậu mợ cùng ở chung, họ sẽ không để chị ấy làm một mình đâu, chắc chắn sẽ giúp đỡ. Anh cứ yên tâm.” Chu Dã an ủi.
Cố Quảng Thu gật đầu, nhưng anh thật lòng không muốn vợ phải vất vả đến thế.
Chỉ là, chuyện này người khác nói cũng không ích gì, anh phải tự mình sắp xếp thời gian, về nói chuyện với vợ một tiếng.
Bởi giờ ở miền Nam làm ăn rất tốt, thật sự không cần để Trương Xảo Muội phải khổ cực đi bán đậu phụ nuôi sống gia đình nữa.
Lý Thái Sơn ban đầu không biết chuyện này, nhưng Chu Dã tất nhiên cũng không bỏ sót, liền kể chuyện Trương Xảo Muội đi thủ đô cùng cậu mợ.
Lý Thái Sơn nghe xong liền nói ngay:
“Anh Dã, lần sau anh về thủ đô nhớ giúp em thuê sẵn một căn nhà nhé, để trống cũng được. Chờ em được nghỉ, em sẽ về đón vợ em đưa lên thủ đô luôn!”
Chu Dã đáp:
“Chuyện nhỏ thôi, nhưng mà chỉ vợ cậu lên thì không ổn đâu. Cậu vẫn phải ở lại đây làm việc, để một mình cô ấy dắt hai đứa nhỏ, nơi đất khách quê người, dù có vợ anh và chị dâu giúp thì trong lòng chắc cũng không yên. Nếu thực sự muốn đưa đi, tốt nhất là để mẹ cậu đi cùng cho cô ấy vững tâm.”
Lý Thái Sơn gật đầu lia lịa:
“Nếu vợ em lên, em chắc chắn sẽ dẫn mẹ em theo, không thì em cũng không yên lòng. Mẹ em cũng đang ghen tỵ với mợ anh lắm đó, nhất định sẽ chịu đi!”
Lần trước về quê, mẹ Lý Thái Sơn từng nắm tay con trai nói:
“Thái Sơn à, đời này mẹ chưa từng đặt chân tới thủ đô. Mẹ cũng không trông mong con được giỏi giang như Chu Dã, có thể đưa cả cậu mợ lên đó hưởng phúc. Nhưng mẹ chỉ mong con sẽ thành tài, sau này có thể dẫn mẹ đến thủ đô chụp mấy tấm hình kỷ niệm, như vậy đời mẹ cũng không sống uổng phí.”
Lúc đó, Lý Thái Sơn vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
Đời này của cậu chỉ theo mỗi Chu Dã, cả nhà Chu Dã đã lên thủ đô rồi, thì cậu sớm muộn gì cũng phải lên đó.
Nhưng hiện tại vẫn phải cùng Chu Dã bôn ba bên ngoài, còn nếu đã đưa vợ con lên thủ đô thì mẹ cậu nhất định phải theo, để trông nom nhà cửa.
Miễn là mẹ cậu không chê chuyện phải xa bố một thời gian là được!
Mẹ cậu thì mừng lắm, còn bố cậu thì mặt đen như đ.í.t nồi. Bản thân cậu cũng muốn đi chụp vài tấm hình làm kỷ niệm nữa…
Chu Dã nghe vậy thì bật cười:
“Vậy thì không vấn đề gì lớn đâu. Lần sau anh về sẽ giúp cậu tìm một chỗ gần cho tiện…”
Nói xong mấy chuyện đó, Chu Dã để mọi người tiếp tục bận rộn.
Nhưng lúc này có một anh lính xuất ngũ đến xin nghỉ phép.
Lý do là về nhà xem mắt, gia đình đã tìm cho anh một cô gái xinh xắn, mà bản thân anh cũng không còn trẻ nữa, nên rất sốt ruột muốn về gặp mặt.
Nhà ở cũng không xa, chỉ cần đi một ngày tàu hỏa.
Dù ở đây đang vào mùa bận, nhưng Chu Dã không thể trì hoãn chuyện đại sự của người ta, lập tức đồng ý cho nghỉ.
Ban đầu anh nghĩ chuyện này chắc cũng phải mất ít lâu. Ai ngờ chưa đến ba ngày, người lính ấy đã dắt cô gái — không, bây giờ phải gọi là vợ anh ta — quay lại rồi.
Ngày đầu về nhà thì xem mắt, hai bên đều vừa ý.
Ngày thứ hai thu xếp hành lý về nhà chồng.
Ngày thứ ba đã theo chồng đi làm việc luôn.
Dù Chu Dã từng thấy không ít chuyện cưới chớp nhoáng, nhưng kiểu “tốc độ ánh sáng” như thế này vẫn khiến anh phải kinh ngạc.
Mà cô gái ấy trông cũng rất ổn, chỉ nhìn đôi tay là biết không phải người lười nhác.
Vì vậy Chu Dã hỏi thẳng xem cô có muốn phụ bếp cùng với bác gái nấu ăn không.
Bác ấy vốn vừa nấu cơm cho bao nhiêu người, vừa giặt đồ, quét dọn ký túc, mệt đến mức phải tìm Chu Dã than phiền.
Bảo rằng nếu không kiếm thêm người giúp thì dù lương có cao, bà cũng không dám làm nữa, sợ làm không nổi, còn chưa kịp tiêu tiền đã gục mất rồi.
May mà cô gái kia rất vui vẻ nhận lời.
Thế là Chu Dã liền sắp xếp cho cô cùng phụ bếp, mức lương ngang với bác gái kia.
Từ khi có người hỗ trợ, bác gái kia cũng thoải mái hơn hẳn, trên mặt nở nụ cười trở lại, đến mức còn nảy ra ý định làm bà mối, giới thiệu vợ cho mấy anh lính khác…
Nhưng những chuyện đó thì Chu Dã không quản.
Nguyên tắc của anh rất rõ ràng: miễn là làm tốt việc của mình, còn lại muốn yêu đương cưới xin gì cũng kệ.
Cứ thế mà bận rộn cho đến ngày rằm tháng Chạp, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Giao thừa, Chu Dã mới có thể tạm gác công việc.
Anh dẫn Cố Quảng Thu về Thủ Đô.
Không chỉ là để đưa Cố Quảng Thu đoàn tụ với Trương Xảo Muội và mấy đứa nhỏ, mà còn vì việc mổ họng sắp tới của Cố Quảng Thu.
Riêng Lý Thái Sơn thì không có ý kiến gì, chỉ nhắn Chu Dã một câu:
“Anh Dã à, nhớ đừng quên tìm cho em một căn nhà nha! Em mơ mãi chuyện dọn nhà về ở sát nhà anh đó!”