Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 361

Sau khi ngồi tàu tới Bắc Kinh, Chu Dã dẫn Cố Quảng Thu về nhà mình trước.

 

Nhưng trong nhà lại chẳng có ai, gọi cửa mãi cũng không ai trả lời.

 

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn đang ở bên nhà anh. Khoảng cách chỉ vài phút đi bộ, nên anh liền dắt Cố Quảng Thu sang đó.

 

Quả nhiên, ngoài Trương Xảo Muội không có mặt, thì cậu, mợ, Bạch Nguyệt Quý và đám nhỏ đều đang ở nhà, cùng ngồi xem tivi trong phòng.

 

“Ơ, nhà mình từ bao giờ có tivi màu vậy nhỉ?” Chu Dã vừa bước vào vừa ngạc nhiên hỏi.

 

“Về rồi à?” Mợ nhìn thấy cháu trai và con trai mình, lập tức mừng rỡ.

 

Cố Quảng Thu khỏi nói, vừa nhìn thấy bố mẹ và mấy đứa con là mừng rỡ không thôi, còn lễ phép gật đầu chào Bạch Nguyệt Quý.

 

Tính ra thì cậu và mợ cũng đã lâu lắm rồi không gặp lại Cố Quảng Thu, giờ thấy con trai khỏe mạnh trở về, trong lòng cả hai đều yên tâm.

 

Sau vài câu hỏi han, Chu Dã chỉ vào cái tivi màu trong nhà rồi hỏi:

 

“Vợ ơi, cái tivi màu này là em mua đấy à?”

 

Lúc ấy cậu út đang được bố bế trong lòng, vừa nhìn thấy bố là nhào vào luôn.

 

Nghe thế cậu liền nói:

 

“Không phải mẹ mua đâu, là anh ba mua đấy!”

 

Chu Dã ngạc nhiên: “Anh ba con mua á?”

 

Rồi quay sang nhìn cậu ba: “Bảo bối của bố làm ăn lớn gì mà giỏi thế, kiếm được cả tivi màu đem về nhà à?”

 

Lão tam nhìn bố, nhíu mày:

 

“Bố đừng gọi con là ‘Bảo bối’ nữa, nổi da gà đấy!”

 

Lão Tứ liền cười hí hửng:

 

“Anh ba Bảo bối Anh ba Bảo bối~”

 

Lão Tam mặc kệ thằng em lắm trò.

 

Lúc này Đâu Đâu liền giải thích: cái tivi màu là Lão Tam tìm được ngọc trong đống đá nguyên, đổi được đấy.

 

Chu Dã cười cười:

 

“Vậy là nhà mình được hưởng lộc từ anh ba rồi ha.”

 

“Bố nói sai rồi, là ‘anh ba bảo bối’ cơ mà!” Lão Tứ sửa lời ngay.

 

“Lần sau đừng mong theo anh tới nhà bố nuôi nữa nha!” Lão Tam cười lạnh.

 

Lão Tứ nhanh như chớp tụt khỏi lòng bố:

 

“Anh ba, em sai rồi, em sai rồi…”

 

Chơi đùa một lúc, Cố Quảng Thu bắt đầu hỏi vợ mình đâu.

 

“Xảo Muội ra cổng xưởng bán trứng trà rồi, giờ đúng lúc công nhân tan ca, chắc cũng sắp về.” Mợ trả lời.

 

Cố Quảng Thu vừa nghe thấy ngoài trời còn đang có tuyết liền cau mày.

 

“Lần này về, con cũng nên nói với vợ một tiếng. Con ở miền Nam bây giờ cũng đâu phải không kiếm được tiền, thu nhập cũng cao. Chưa kể, chỉ tính riêng cái sạp đậu phụ thôi mà con bé cũng kiếm được tám, chín chục đồng mỗi tháng rồi. Vậy mà còn học thêm làm trứng trà với Nguyệt Quý, rồi cũng đem ra ngoài bán tiếp. Bán xong đậu phụ lại bán trứng trà. Trời lạnh thế này mà vẫn cố đi bán nữa chứ.” Mợ nói, giọng vừa thương vừa xót.

 

Vợ giỏi thì chồng bớt gánh nặng, đúng là vậy, nhưng nhìn con dâu vất vả, bà thấy thương vô cùng.

 

Trước kia mới lên thủ đô, bà từng xót cho Nguyệt Quý vì vất vả về tinh thần, giờ thì thương con dâu vì vất vả thể xác.

 

Cũng vì thấy mỗi ngày phải làm hai mẻ đậu phụ cực quá nên Nguyệt Quý mới chỉ chị cách nấu trứng trà để đổi công việc cho nhẹ nhàng hơn mà thu nhập cũng không kém.

 

Ai ngờ Trương Xảo Muội hai lại “hai tay bắt hai việc”, bán xong đậu lại bán trứng.

 

Mà xung quanh có tới mấy nhà máy lớn, mợ cũng không biết hôm nay Trương Xảo Muội ra cổng nhà máy nào, nên Cố Quảng Thu cũng đành ngồi đợi ở nhà.

 

Quả nhiên chưa đầy một tiếng, Trương Xảo Muội đã về.

 

Cô ghé nhà mình trước, thấy không ai ở nhà là đoán ngay mọi người đang ở bên kia xem tivi.

 

Quả nhiên sang đến nơi đã thấy Cố Quảng Thu, trên mặt cô liền nở rộ nụ cười:

 

“Anh Quảng Thu, anh về khi nào vậy?”

 

“Mới về được một tiếng thôi, cùng về với Chu Dã đấy.” Bạch Nguyệt Quý cười đáp.

 

Trương Xảo Muội liền đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.

 

Từ khi Trương Xảo Muội dắt mấy đứa nhỏ lên thủ đô, hầu như bữa nào cũng ăn bên này.

 

Tất nhiên lương thực và rau củ đều mang từ nhà mình sang, cùng nấu, cùng ăn, cùng quây quần.

 

Ăn tối xong, vợ chồng Cố Quảng Thu dắt con về nhà, cậu mợ cũng về cùng.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã thì gọi lũ nhỏ đi tắm.

 

Nhưng chẳng đứa nào muốn đi theo.

 

Ngay cả Lão Tứ cũng lắc đầu:

 

“Bố đi một mình đi, tụi con mới đi tắm hôm qua mà!”

 

Chu Dã bèn quay sang vợ, cười híp mắt:

 

“Vợ ơi, hai đứa mình đi tắm nha~”

 

Bạch Nguyệt Quý thấy nụ cười của anh thì tự nhiên thấy… đau lưng, nhưng lần này thật sự là trùng hợp, cô mỉm cười ngọt ngào:

 

“Anh đi đi, em đợi anh ở nhà.”

 

Chu Dã liền nhanh chóng đi tắm rửa, từ trong ra ngoài kỳ cọ sạch sẽ.

 

Tắm xong lại chạy đi chơi đùa với bốn “con hổ con” trong nhà, dỗ từng đứa ngủ ngon lành, sau đó… chuẩn bị “ăn thịt” vợ.

 

Kết quả lại không đúng lúc, vợ anh đã đến kỳ kinh nguyệt được hai ngày rồi.

 

Chu Dã: “……”

 

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, xoa xoa mặt anh:

 

“Ngoan nào, nghỉ ngơi mấy hôm đi nhé.”

 

Đừng có lần nào về cũng đòi “ăn thịt” ngay thế.

 

“Em còn dám cười trên nỗi đau của anh nữa chứ.”

 

Hai vợ chồng cười đùa một lúc, rồi ôm nhau trò chuyện.

 

Bạch Nguyệt Quý nhắc đến chuyện lão Tam chơi đổ thạch.

 

Chu Dã biết vợ lo lắng nên nói:

 

“Anh nhìn thái độ của Ngô Nhị Gia là biết, sau này khi lão tam lớn lên, nhất định sẽ được kế thừa nghiệp anh ấy. Giờ mình cấm, đến lúc nó lớn lên cũng sẽ tự đi tìm cách, mình có cản được đâu.”

 

Mà nói thật lòng, Chu Dã cũng không nghĩ phải cản làm gì.

 

Vì con cái lớn rồi, sẽ có con đường riêng của chúng.

 

Như cậu Cố và mợ, bao năm nay cứ lo anh đi sai đường, suốt ngày dặn dò trăm điều.

 

Trước mặt họ, anh đương nhiên luôn làm việc đàng hoàng, nhưng thực tế thì sao?

 

Ở quê, anh đã từng làm cả nghề buôn hàng lậu rồi.

 

Cản nổi anh sao?

 

Lẽ đó, Bạch Nguyệt Quý đương nhiên hiểu, chỉ là nhắc tới con trai thì trong lòng vẫn thấy xao xuyến.

 

Mấy đứa con đều là m.á.u thịt trong bụng cô rơi ra cả.

 

“Lão Tam nhà mình là đứa ngoan, em đừng lo quá. Biết đâu sau này nó lại là đứa thành đạt nhất thì sao?” Chu Dã an ủi.

 

“Cũng chưa chắc đâu nha, chưa nói đến lão Tứ, chỉ riêng Đâu Đâu và Đô Đô cũng chưa chắc kém Lão Tam.” Bạch Nguyệt Quý đáp.

 

Chu Dã bật cười:

 

“Em mà để lão Tam nghe thấy thì nó sẽ buồn đấy. Giống như trong lòng mẹ, nó không thể hơn được hai anh vậy.”

 

Bạch Nguyệt Quý sững người, rồi tức thì lườm anh:

 

“Anh đừng có khiêu khích, em chẳng có ý gì đâu! Mấy đứa đều do em sinh ra, chẳng thiên vị đứa nào. Em chỉ mong mỗi đứa có thể có con đường riêng, đạt được thành tựu riêng!”

 

Chu Dã cười toe toét:

 

“Anh chỉ cố ý trêu em thôi. Anh chỉ muốn nói rằng, nhìn thì thấy lão Tam như đang ham chơi, nhưng nếu nó thực sự có thể tìm ra đường đi từ đó, thì cả đời chẳng cần lo gì nữa. Nó muốn đi theo con đường của bố nuôi, em thấy rõ ràng là có rủi ro. Nhưng em nghĩ Đâu Đâu và Đô Đô đi con đường khác thì không có rủi ro à? Ở đâu có người là ở đó có giang hồ, câu này chỗ nào cũng đúng. Cuộc đời sau này của tụi nhỏ, vẫn phải dựa vào chính tụi nó thôi.”

 

Không nghi ngờ gì, tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý đã bị anh chồng thô ráp của mình “giảng đạo lý” cho một trận.

 

Cũng chính từ hôm đó, trong lòng cô không còn bài xích chuyện Lão Tam nhận Ngô Nhị Gia làm bố nuôi nữa.

Bình Luận (0)
Comment