Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 362

Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội cũng đang ngồi trò chuyện.

 

Trong phòng bật đèn sáng, Cố Quảng Thu vừa viết, Trương Xảo Muội vừa nói.

 

Cố Quảng Thu không muốn vợ vất vả.

 

Hôm nay gió tuyết lớn như vậy, làm gì phải dầm mưa dầm tuyết ra ngoài bán trứng trà?

 

Thấy lúc cô về, mặt còn bị đông cứng tái xanh lại.

 

Trương Xảo Muội cười:

 

“Em biết anh xót em, nhưng mà… anh đừng thấy em vất vả mà tưởng em khổ, chứ thật ra trong lòng em chẳng thấy cực tí nào.”

 

Buổi sáng bán đậu phụ, đúng là hơi cực.

 

Cô phải dậy từ ba giờ sáng để bắt đầu công việc.

Mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông lạnh thế này, đúng là không dễ chịu gì.

 

Nhưng Trương Xảo Muội không sợ khổ, nên ngày nào cũng đúng giờ dậy làm và bán đậu phụ.

 

Hai mẻ đậu phụ mỗi ngày kiếm được ba đồng, dù gió tuyết không ngừng, cô vẫn đều đặn làm.

 

Sau khi bán xong đậu phụ, cô lại mang trứng trà đã luộc sẵn từ hôm trước, bỏ vào thùng xốp, đẩy ra trước cổng nhà máy gần đó.

 

Chẳng cần làm gì nhiều, chỉ treo bảng “Bán trứng trà” là xong.

 

Mới đầu bán bình thường, nhưng do trứng ngon, có nhiều khách quay lại mua.

 

Bây giờ mỗi ngày chưa đầy một tiếng là bán hết veo.

 

Từ sáng sớm đến tối mịt, gần như không có thời gian rảnh.

 

Mà đó còn là trong điều kiện có bố mẹ hỗ trợ.

 

Bố giúp cô xay đậu, mẹ nhặt đậu, ngâm đậu, chăm mấy đứa nhỏ.

 

Mấy đồ nồi niêu xoong chảo dùng để làm đậu phụ cũng là mẹ rửa giúp.

 

Mẹ rất quan tâm cô, trưa nào cũng bắt cô về ngủ một giấc, không để bọn nhỏ làm phiền.

 

Trương Xảo Muội rất cảm kích, vì thế càng cố gắng kiếm tiền hơn nữa.

 

Bán đậu phụ và trứng trà, một ngày cũng kiếm được tầm năm đồng!

 

Nói không cực thì là nói dối, nhưng mệt thân chứ không mệt lòng!

 

“Anh một tháng kiếm hai trăm, em một tháng một trăm năm mươi, gộp lại là hơn ba trăm. Mình chịu khó tiết kiệm chừng một hai năm, là có thể mua một căn nhà nhỏ rồi. Em cũng hỏi mẹ rồi, mẹ nói nhà Nguyệt Quý mất khoảng bốn nghìn hai trăm đồng. Nghe thì nhiều, nhưng hai người cùng kiếm tiền, chịu cực một chút, là tụi mình cũng mua được nhà, rồi định cư ở thủ đô.”

 

Đó chính là nguyện vọng lớn nhất hiện giờ của Trương Xảo Muội, mua được nhà riêng, lập nghiệp nơi thủ đô.

 

Cô còn hỏi cả Bạch Nguyệt Quý, và nhận được lời khuyên: nhà cửa nên mua càng sớm càng tốt.

 

Cố Quảng Thu liền viết ra:

“Giờ anh kiếm được 250 đồng/tháng, tuy gần cuối năm có thêm nhưng bình thường cũng không ít. Ăn ở bên chỗ em họ chẳng mất đồng nào, vậy là có thể để dành hết. Một năm ít nhất cũng kiếm được hai ba nghìn, mình có sẵn chút vốn nữa, không cần em phải vất vả đến thế đâu. Chỉ cần một năm là đủ tiền mua nhà rồi.”

 

“Em biết anh thương em, nhưng nếu anh bắt em ở nhà rảnh rang không làm gì, em chịu không nổi đâu. Cứ như bây giờ là ổn rồi, nếu hôm nào em mệt thì em sẽ tự nghỉ.”

 

Cố Quảng Thu hơi bất lực, không khuyên nổi vợ.

 

“Thế này đi, sau này lúc trời tuyết em không ra ngoài bán trứng trà nữa, vậy được chưa?”

Trương Xảo Muội cười, thương chồng.

 

Cố Quảng Thu liền nắm lấy tay cô.

 

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, anh đã dậy sớm cùng vợ làm đậu phụ.

 

Trương Xảo Muội nói anh nghỉ đi, nhưng anh vẫn kiên quyết giúp vợ.

 

Không chỉ vậy, trong lúc vợ ra ngoài bán đậu phụ, anh còn đi mua cho cô hộp kem dưỡng da, thêm một chiếc áo bông dày mới.

 

“Anh tiêu tiền làm gì? Trong nhà em vẫn còn kem mà.”

 

Trương Xảo Muội liếc chồng một cái, trách yêu.

 

Nhưng Cố Quảng Thu chỉ dịu dàng bảo cô dùng đi.

 

Vợ anh dám móc luôn 100 đồng cho anh trai mượn tiền nuôi lợn, vậy mà lúc tự mình kiếm tiền thì vất vả quá trời.

 

Lạnh cỡ này rồi còn tiết kiệm kem dưỡng da, chỉ bôi mặt, tay không dám xài.

 

Áo bông thì mặc mấy năm rồi, chẳng ấm gì, vậy mà vẫn không nỡ mua cái mới.

 

Anh luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay rảnh liền ra thẳng bách hoá, mua hẳn cho cô một cái áo bông thật dày và ấm.

 

Tuy tốn kha khá, nhưng đáng.

 

Tuy miệng thì trách anh tiêu hoang, nhưng trong lòng Trương Xảo Muội lại thấy ấm áp, thấy dễ chịu vô cùng.

 

Cũng nhờ Cố Quảng Thu về nhà, sáng nay mọi việc sớm hoàn thành.

 

Cậu và mợ ôm bé Kế Kế, dẫn hai vợ chồng qua bên nhà Chu Dã.

 

Lúc ấy, Chu Dã đang ngồi ăn bánh hạt dẻ với mấy đứa nhỏ.

 

Niên Sinh và Lâm Lâm cũng ăn sáng sớm xong là chạy qua bên này chơi.

 

Ở nhà chán quá, tụi nhỏ đều chạy hết qua nhà này.

 

Lúc đó cũng mới hơn 9 giờ sáng, nên Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ trong phòng.

 

Bình thường cô rất ít khi ngủ nướng như vậy, nhưng mỗi năm đến mùa đông, buổi sáng là cô cứ phải ngủ cho đến khi tự tỉnh giấc, ai cũng đừng hòng đánh thức.

 

Cô dặn đám trẻ tiếp tục xem tivi, còn cậu, mợ, Chu Dã, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì cùng nhau vào phòng nói chuyện về chuyện khám họng ở bệnh viện.

 

Chu Dã hỏi:

 

“Bây giờ đi khám luôn à? Không đợi ra Tết rồi tính sao?”

 

“Mợ cũng bảo nó thế,” mợ nói, “nhưng thằng Quảng Thu nó muốn đi khám ngay, vì sau Tết còn định quay lại miền Nam làm việc.”

 

Chu Dã quay sang nhìn Cố Quảng Thu:

 

“Anh Quảng Thu, anh không cần vội thế đâu. Sau Tết mình cũng đợi anh xử lý xong chuyện này rồi hẵng quay lại miền Nam.”

 

Cố Quảng Thu lắc đầu.

 

Dù chữa khỏi hay không, anh vẫn muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hiện tại để giải quyết chuyện cái họng trước.

 

Còn sau Tết, anh muốn đi kiếm tiền.

 

Lương bên đó cao như vậy, không thể để thời gian trôi qua vô ích.

 

Anh kiếm được nhiều tiền hơn thì vợ sẽ yên tâm hơn, cũng đỡ vất vả hơn.

 

Anh biết, vợ anh sở dĩ cố gắng đến thế, phần lớn là vì điều kiện trong nhà vẫn chưa khấm khá hẳn.

 

Dĩ nhiên, nếu so với ở quê thì nhà anh đã thuộc dạng “top đầu”, nhưng đây là thủ đô, không phải thôn quê.

 

Thấy Cố Quảng Thu đã quyết tâm, Chu Dã nói:

“Vậy chiều nay mình đi khám luôn nhé?”

 

Cố Quảng Thu gật đầu.

 

Mợ lại hỏi:

 

“Vậy chuyện này hai đứa đã bàn kỹ chưa? Nếu bác sĩ bảo phải mổ thì có mổ không?”

 

Trương Xảo Muội trả lời:

 

“Còn phải xem bác sĩ nói thế nào, nếu rủi ro lớn thì thôi không mạo hiểm. Nhưng nếu chỉ là rủi ro thông thường thì Quảng Thu muốn thử.”

 

Thật ra, theo ý của Trương Xảo Muội, dù chồng cô không nói được cũng không sao.

 

Cô lấy anh lúc anh đã không nói được rồi, lúc đó còn chẳng hề chê bai.

 

Bao nhiêu năm sống chung, cô lại càng thương anh hơn.

 

Anh không nói được cũng không sao cả, cô vẫn quý anh như thế, chẳng có gì quan trọng bằng cả.

 

Nhưng Cố Quảng Thu nói, nếu rủi ro thấp thì anh thật sự muốn thử.

 

Vì ở miền Nam, chuyện buôn bán vốn dĩ anh rất có thể làm tốt, nhưng vì không nói được nên em họ không thể để anh làm quản lý, đó là chuyện rất bình thường.

 

Anh không trách, chỉ thấy bản thân bất tiện.

Nhưng nếu chữa được, sau này mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

 

Thấy hai vợ chồng đã bàn bạc kỹ càng, mợ cũng không nói gì thêm.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Nhưng Chu Dã vẫn không yên tâm, nên đã chạy một chuyến đến Đại học Bắc Kinh, gọi cả Sở Sương đi cùng.

 

Chiều hai giờ rưỡi, mọi người cùng đến một bệnh viện công lớn trong thủ đô.

Bình Luận (0)
Comment