Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 363

Dưới thời buổi này, bác sĩ cũng chẳng có mấy kỳ nghỉ, ai nấy đều rất bận rộn. Phải đợi bác sĩ khám cho mấy bệnh nhân trước rồi mới đến lượt Cố Quảng Thu.

 

Bác sĩ này tuổi còn khá trẻ, khoảng hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi, nhưng tay nghề thì khỏi phải bàn, rất giỏi. Bác sĩ tiến hành một loạt kiểm tra cho Cố Quảng Thu, sau đó mới nói rằng có thể phẫu thuật để phục hồi.

 

Trương Xảo Muội liền hỏi: “Có rủi ro gì không?”

 

Vị bác sĩ cũng rất thật thà: mỗi ca phẫu thuật đều có rủi ro, dù là lớn hay nhỏ. Nhưng tình trạng của Cố Quảng Thu thì mức độ khó cũng không quá cao. Bác sĩ khuyên cả nhà nên về bàn bạc kỹ càng, sau khi quyết định rồi thì báo lại, để bệnh viện còn sắp xếp lịch mổ.

 

Chuyện này thì Chu Dã cũng không can thiệp nhiều, ngay cả cậu mợ cũng không xen vào. Tuy là người thân nhưng đây là chuyện lớn, toàn bộ quyền quyết định đều thuộc về vợ chồng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội.

 

Thật ra Trương Xảo Muội vẫn hơi do dự, cô sợ có biến cố. Nhưng Cố Quảng Thu thì rất kiên định, anh muốn mổ, muốn thử xem có phục hồi được không.

 

Cuối cùng, họ quyết định phẫu thuật.

 

Vì thời đó chưa có nhiều người làm phẫu thuật nên lịch mổ được sắp xếp sau ba ngày. Trong ba ngày chờ đợi này, Cố Quảng Thu được yêu cầu nghỉ ngơi tuyệt đối.

 

Liên quan đến phẫu thuật, bản thân Cố Quảng Thu cũng rất cẩn trọng. Trương Xảo Muội thì sợ anh lén giúp cô làm đậu phụ nên dứt khoát mấy hôm đó ngừng bán hàng, không bán trứng trà nữa, tạm nghỉ hoàn toàn. Dù việc buôn bán quan trọng đến đâu cũng không bằng chồng mình.

 

Ba ngày trôi qua rất nhanh. Đến hôm đó, Cố Quảng Thu được đưa vào phòng mổ.

 

Chu Dã, cậu mợ và Trương Xảo Muội đều chờ ngoài. Sở Sương cũng có mặt.

 

Ca mổ kéo dài khoảng một tiếng rưỡi và được xem là vô cùng thành công.

 

Khi Cố Quảng Thu được đẩy ra ngoài, anh vẫn còn tỉnh táo khiến ai nấy đều nhẹ nhõm thở phào.

 

Sau hai ngày nằm viện, sức khỏe của anh đã rất ổn định nên được cho về nhà dưỡng thương.

 

Sở Sương cẩn thận dặn dò mọi điều cần chú ý. Cô học ngành y nên rất hiểu rõ.

 

Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội đều nghiêm túc ghi nhớ.

 

Những ngày sau đó, Trương Xảo Muội không ra chợ bán hàng nữa, ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng.

 

Cô còn có đường mua được gà thịt, thịt heo các loại nên cũng không tiếc tiền mua về nấu cho anh tẩm bổ.

 

Dù Cố Quảng Thu mới mổ xong chưa ăn được gì nhiều, nhưng các món súp, cháo vẫn uống được.

 

Chỉ trong vài ngày, anh đã được tẩm bổ đến mức da dẻ bóng bẩy, sắc mặt rạng rỡ.

 

Chu Dã đến thăm, vừa nhìn đã cười:

“Anh Quảng Thu à, ở cạnh chị dâu vẫn là tốt nhất!”

 

Cố Quảng Thu chỉ cười không thành tiếng.

 

Cậu mợ cũng hài lòng:

“Đúng là mấy món canh này bồi bổ thật.”

 

Chu Dã nói ngay:

“Canh thì cũng chỉ là nước thôi, uống rồi lại ra ngoài hết. Quan trọng là trong canh này đầy ắp tình yêu thương, đấy mới là thứ bổ nhất.”

 

Cố Quảng Thu đã quen với cái miệng tếu táo của em họ. Trương Xảo Muội thì hơi ngượng, vì chưa từng nghe mấy câu như thế.

 

Cậu Cố đang mải nghịch cái radio nên không nghe được, nhưng mợ thì bật cười:

 

“Hôm trước còn bảo mình là ông chủ mà, sao giờ vẫn không đứng đắn thế?”

 

Chu Dã cười:

 

“Thì cháu nói thật mà.”

 

Bạch Nguyệt Quý liền ngắt nhẹ một cái cho anh bớt bốc đồng.

 

Chu Dã “hít” một tiếng rồi im lặng.

 

Bạch Nguyệt Quý quay sang hỏi:

“Chị dâu, khi nào anh Quảng Thu mới nói lại được?”

 

Trương Xảo Muội đáp:

 

“Còn chưa nhanh vậy được đâu. Bác sĩ nói phẫu thuật thì thành công, nhưng vẫn phải từ từ hồi phục, đợi vết thương lành rồi mới tập nói lại, mất khá nhiều thời gian.”

 

Bạch Nguyệt Quý nói:

 

“Miễn là hồi phục được là tốt rồi, lâu mấy cũng không sao. Với lại, ở quê mình còn chưa ai biết là anh Quảng Thu có thể nói được đâu. Sau này anh hồi phục rồi, để anh đưa chị về quê, đưa cả chú thím Trương lên chơi, cho dân làng một phen bất ngờ!”

 

Trương Xảo Muội nghe xong bật cười, còn Cố Quảng Thu thì trong lòng cũng tràn đầy kỳ vọng. Anh thật sự mong mình sớm hồi phục, để một ngày trở lại quê nhà với một diện mạo hoàn toàn mới, làm mọi người ngỡ ngàng.

 

Khi nhắc đến chuyện về quê, Chu Dã liền kể chuyện Lý Thái Sơn cũng muốn thuê nhà ở khu này. Anh đã đi tìm xung quanh nhưng gần đây không có căn nào cho thuê.

 

Thế là Chu Dã quay sang nói với mợ:

 

“Mợ ơi, nếu mợ có nghe ai ở gần đây muốn cho thuê nhà thì nhớ giúp thuê luôn nha. Thái Sơn muốn đưa mẹ, vợ với con lên đây định cư.”

 

Mợ nghe vậy liền đáp:

 

“Không thành vấn đề, nếu mợ nghe được thì mợ giúp liền!”

 

Bà với mẹ Lý Thái Sơn cũng rất thân thiết. Hồi còn ở quê, năm nào mẹ Lý Thái Sơn cũng đem một rổ táo đỏ nhà trồng sang biếu. Lúc làm đậu phụ, còn nhờ Kim Tiểu Linh mang qua cho mấy miếng.

 

Dĩ nhiên, không phải cứ lấy của người ta mà không đáp lễ. Hồi Kim Tiểu Linh ở cữ, Chu Dã không ít lần gửi gà rừng và trứng rừng sang bồi bổ.

 

Nhưng trong lòng chẳng ai tính toán ai cho nhiều hay ít, bởi Chu Dã với Thái Sơn là bạn thân chí cốt. Có chuyện gì, Thái Sơn cũng đều có mặt đầu tiên.

 

Khi vợ Chu Dã sinh mấy đứa nhỏ, Đâu Đâu, Đô Đô, rồi cả Lão Tam với Lão Tứ, Lý Thái Sơn đều bỏ hết việc chạy tới giúp. Dù không giúp được gì to tát, nhưng tấm lòng là quý nhất.

 

Ngay cả bà đỡ Lý cũng thế, chính bà là người đỡ đẻ cho Đâu Đâu với Đô Đô, rồi đến Lão Tam lão Tứ. Sau khi sinh xong, bà còn thỉnh thoảng ghé kiểm tra sức khỏe sản phụ, xem hồi phục thế nào. Đó là cái tình của dân quê dành cho nhau.

 

Chu Dã cũng dặn thêm:

 

“Nhà mà xa quá thì thôi nha mợ, Thái Sơn muốn sống ngay gần nhà mình cơ.”

 

Mợ cười:

 

“Biết rồi, xa làm gì, thuê thì cũng phải làm hàng xóm chứ.”

 

Chuyện đã giao cho mợ thì Chu Dã cũng yên tâm, không cần lo nữa.

 

Vì Cố Quảng Thu đang dưỡng bệnh, Bạch Nguyệt Quý cũng bảo Chu Dã đi mua ít trái cây về. Mùa đông tuyết rơi thế này, ăn trái cây bổ sung vitamin sẽ giúp vết thương lành nhanh hơn.

 

Chu Dã mua về táo, lê trắng, quýt và bưởi. Ngoài phần để nhà ăn, còn dặn vợ mang thêm lên ký túc xá chia cho bạn cùng phòng.

 

Dĩ nhiên, cũng không quên gửi phần qua cho Cố Quảng Thu.

 

Còn Đổng Kiến và Sở Sương thì được tặng nguyên một thùng táo Quốc Quang. Nhân tiện qua nhà Ngô Nhị gia uống trà, Chu Dã còn mang theo hai hũ trà mật ong bưởi do vợ mình làm, món này cực kỳ ngon.

 

Uống trà, mọi người liền trò chuyện về tiệc tất niên. Chu Dã đã đặt sẵn nhà hàng, đến hôm đó cả nhà cùng tới ăn.

 

Ngô Nhị Gia đồng ý, còn hỏi có bao nhiêu đứa nhỏ, để anh ta chuẩn bị lì xì.

 

Chu Dã cười nói anh ta khỏi tốn kém, nhưng sau bị ép mãi cũng khai thật là nhà anh họ có ba đứa con.

 

Ngô Nhị Gia lại hỏi thêm:

 

“Có khuyên vợ cậu chuyện kia chưa?”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Dã nghe là biết anh ta nhắc chuyện vợ mình chưa hài lòng việc lão Tam đam mê chơi đổ thạch. Chuyện này vốn không qua nổi con mắt của “con cáo già” như Nhị gia.

 

Nhưng cũng chẳng cần giấu làm gì, Chu Dã thẳng thắn nói thật.

 

Ngô Nhị Gia rất hiểu, nhưng nghe xong chuyện Bạch Nguyệt Quý giờ đã suy nghĩ thoáng hơn thì anh ta gật đầu hài lòng.

 

Chuyện còn dài, sau này lão Tam còn phải va vấp nhiều, làm mẹ thì cũng phải học cách thích nghi dần dần.

Bình Luận (0)
Comment