Chẳng bao lâu nữa là đến Tết.
Cái Tết năm nay chắc chắn rất rôm rả, vì có thêm cả nhà Cố Quảng Thu, lại còn thêm Ngô Nhị Gia.
Cậu và mợ của Chu Dã đều rất vui.
Tuy Chu Dã đã đặt sẵn nhà hàng cho bữa cơm tất niên, nhưng Ngô Nhị Gia vẫn hỏi lại cho chắc, đồng thời còn sai người mang sẵn một ít nguyên liệu ngon tới, để nhà hàng cùng chuẩn bị.
Chuyện này Chu Dã không ý kiến gì, vì những món như cá to, tôm hùm, hải sâm, bào ngư… mà Ngô Nhị Gia cho người đưa tới đều là thứ không thể mua được ngoài chợ.
Muốn mua cũng phải lái xe ra tận nơi, không phải muốn là có.
Tết nhất mà, ăn ngon một chút cũng là lẽ thường.
Trong bữa cơm tất niên, vợ chồng Đổng Kiến và Sở Sương cũng được mời tới. Từ khi lên thủ đô, năm nào Tết đến Chu Dã cũng gọi họ cùng ăn tất niên cho đông đủ, vui vẻ.
Mọi người thì đã quen với sự hào phóng của Ngô Nhị Gia từ lễ nhận thân trước đó, nên giờ thấy các món ăn ngon ngập tràn cũng không ngạc nhiên mấy.
Nhưng Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội thì đúng là há hốc mồm kinh ngạc.
Thật ra Cố Quảng Thu thì còn đỡ, vì sống ở miền Nam, gần bến tàu, nên hải sản cũng không quá xa lạ.
Chu Dã từng dẫn anh đi ăn vài bữa lớn, từng thấy tôm hùm, cua to, nhưng chưa từng ăn qua hải sâm hay bào ngư.
Những thứ này, trong trí tưởng tượng của họ chỉ xuất hiện trong truyện hoặc là thứ mà quan chức ngày xưa mới được ăn.
Thế mà hôm nay lại bày đầy trên bàn.
Bạch Nguyệt Quý còn dùng đũa gắp cho Trương Xảo Muội một miếng bào ngư và một miếng hải sâm để nếm thử.
Ban đầu Trương Xảo Muội không dám ăn, nhưng thấy bố mẹ chồng ăn rất tự nhiên, nên cô cũng mạnh dạn nếm một chút.
Mùi vị khó mà diễn tả, nhưng nói chung là ngon, có lẽ đây chính là “vị của tiền bạc”?
Còn mấy đứa nhỏ thì chẳng ngại ngần gì, thích gì ăn nấy.
Riêng Niên Sinh với Lâm Lâm thì có chút ngại ngùng vì đây là lần đầu được ra ngoài ăn như thế.
Lúc này mấy anh em Đâu Đâu, Đô Đô rất biết chăm sóc, nên người lớn cũng chẳng cần lo lắng gì.
Ăn xong, Ngô Nhị Gia phát lì xì cho bọn trẻ, mỗi đứa 10 đồng, còn lì xì cho cả cậu mợ Cố.
Lì xì cho trẻ lấy may, cho người lớn lấy lộc.
Cậu mợ đầu tiên còn ngại không dám nhận, nhưng Chu Dã khuyên mãi mới chịu cầm lấy.
Ngô Nhị Gia không nán lại lâu, phát xong lì xì liền đưa lão Tam theo mình đi chúc Tết bạn bè, đêm nay cũng ngủ lại chỗ anh ta.
Chính khi Ngô Nhị Gia dẫn bé đi rồi, Trương Xảo Muội mới phát hiện lì xì là 10 đồng, ba đứa nhỏ nhà cô mỗi đứa một cái là 30 đồng rồi.
“Bố nuôi của Tiểu Bác hào phóng quá rồi!” Trương Xảo Muội nói.
“Không sao, lấy may đầu năm thôi mà.” Bạch Nguyệt Quý cười.
Lì xì 10 đồng là rất lớn trong thời buổi này.
Nhưng nghĩ tới thân phận của Ngô Nhị Gia, ai nấy cũng hiểu được và không nói gì thêm.
Người như Ngô Nhị Gia, thật sự rất khó tưởng tượng là sẽ lì xì vài hào hay một đồng. Ở anh ta, điều đó là không thể xảy ra.
Không vội về ngay, Ngô Nhị Gia còn gọi phục vụ dọn dẹp rồi thay nước trà.
Chu Dã ngồi tán chuyện với Đổng Kiến và cậu Cố, còn Bạch Nguyệt Quý thì trò chuyện với Trương Xảo Muội và mợ.
Bọn trẻ thì ở trong phòng riêng, hí hửng ngồi đếm tiền lì xì.
Khi thấy thời gian vừa đủ, cả nhóm mới cùng nhau về nhà.
Mà Tết đến, hàng xóm láng giềng tất nhiên cũng lì xì qua lại cho con nít.
Đâu Đâu và Đô Đô thì nhận được không ít, lão Tứ cũng vậy.
Tối về nhà đếm phong bao, lão Tứ còn không nhịn được phàn nàn:
“Nhà họ Hà đúng là keo kiệt, không đưa lì xì cho anh ba!”
Nhà họ Hoàng, nhà họ Thẩm đều biết nhà này có bốn đứa con, nên lì xì đủ bốn cái.
Còn nhà họ Hà thì phát theo kiểu “gặp thì cho”, không gặp thì thôi.
Mà bố mẹ cậu ấy rõ ràng phát cho đủ hết mấy đứa nhà họ kia!
Đâu Đâu không nói gì, cẩn thận mở từng bao lì xì, gom tiền lại. Sau Tết còn phải đi mua sách, sách ở nhà đọc hết rồi.
Đô Đô cũng cất kỹ tiền mừng tuổi của mình, mỗi bé một cái ống tiết kiệm riêng.
Nghe lão Tứ càm ràm, Đô Đô bĩu môi:
“Chỉ có hai xu thôi mà, ai thèm. Lão Tam đi với chú Ngô, kiểu gì cũng được nhận mấy bao lì xì to đùng.”
“Thật hả?” mắt Lão Tứ sáng lên hỏi.
“Tất nhiên rồi! Chú Ngô toàn quen mấy người như chú ấy, bao lì xì chắc chắn to lắm.” Đô Đô nói chắc nịch.
Quả nhiên, mùng Một Tết vừa về đến nhà, lão Tam đã mang theo cả túi lì xì quay lại.
Lì xì quá nhiều, không thể cầm tay được nữa, đành phải dùng hẳn một cái túi để đựng.
Nhưng điều khiến cả nhà kinh ngạc không phải số lượng, mà là mệnh giá bên trong, thấp nhất cũng là một phong bao chứa một tờ “Đại đoàn kết”.
Đó là loại “ít” nhất rồi đấy.
Còn phần lớn phong bao đều chứa năm tờ Đại đoàn kết, một số thì hai đến ba tờ.
Đừng nói là lão Tứ, đến cả hai Đâu Đâu là người đang giúp mở bao lì xì cũng phải ghen tỵ rõ mặt.
Lão Tứ nhìn mà mắt sáng như đèn, hét lên phấn khích:
“Trời ơi nhiều thế! Nhiều quá đi mất!”
Cộng tất cả bao lì xì từ hàng xóm, bố mẹ, ông bà, bác trai, bác gái, bác Đổng… gộp lại cũng không bằng một phong bao lì xì của lão Tam.
Phong bao nào phong bao nấy đều to, nặng trịch!
Phong bao của chú Ngô thì khỏi phải nói, mỗi đứa một cái, đều là một tờ Đại đoàn kết.
Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ, mẹ đã nói rồi: từ giờ không còn tiền tiêu vặt nữa, tiền mừng tuổi năm nay ai nấy được giữ lại làm tiền tiêu vặt, xài hết thì thôi, không xin thêm được đâu!
Vừa nghe đến đó, lão Tứ lập tức xăng xái đi rót một ly trà hoa cúc thơm lừng dâng lên tận tay anh ba:
“Anh ba ơi, anh ba ơi, khát rồi phải không, uống trà cho mát cổ nhé?”
Lão Tam liếc cậu em một cái, bình thản nói:
“Đặt đó đi, anh mới uống một bát nước lê trước khi về rồi.”
Lão Tứ nhanh chóng đặt trà xuống, rướn người lại gần nịnh nọt:
“Anh ba ơi, anh ba ơi, cho em hai tờ Đại đoàn kết đi mà? Không cần nhiều đâu, chỉ hai tờ là được rồi! Anh nhiều thế này, chắc cũng phải mấy trăm đồng rồi đó?”
Lão Tam nhướng mày, lườm nhẹ một cái:
“Trước tiên, nói nghe coi, ai là tiểu bảo bối đáng yêu nào?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Là em! Là em! Em là tiểu bảo bối đáng yêu nhất, còn ba thì đẹp trai đến mức núi lở đất rung, trời long đất lở!” mấy câu này là học từ chương trình truyền hình mới xem.
Hai ông anh lớn bên cạnh: “……” Cạn lời, không nỡ nhìn.
Sau một màn “vỗ m.ô.n.g ngựa” ròng rã, cuối cùng lão Tứ cũng chỉ được anh ba cho một tờ Đại đoàn kết.
Trong khi hai anh lớn chỉ đơn giản chìa tay ra xin, lão Tam lại hào phóng hẳn:
Đâu Đâu xin tiền mua sách, tiền của Đâu Đâu hầu như đều dành để mua sách. Cậu mợ còn đóng hẳn cho cậu bé một cái tủ sách riêng, giờ đầy kín sách mua về đã đọc qua hết.
Đô Đô thì xin tiền mua vợt bóng bàn, tiền riêng cũng chưa đủ.
Với hai người anh lớn, lão Tam chẳng do dự, mỗi người cho hẳn năm tờ Đại đoàn kết!
Lão Tứ thấy thế thì cái tờ của mình lập tức hết ngọt, bĩu môi:
“Anh ba à, anh thiên vị nha!”
Lão Tam thản nhiên nhìn sang:
“Anh cả mua sách, anh hai mua vợt, mấy thứ đó cả nhà đều dùng chung được.”
Lão Tứ bị chặn họng, đuối lý hoàn toàn, đành ôm một tờ duy nhất mà buồn bã nhìn đống lì xì đồ sộ của anh ba.