Việc lão Tam mang về nhiều tiền lì xì như vậy, đương nhiên Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều biết.
Hạt Dẻ Rang Đường
Dù gì thì cũng là Ngô Nhị Gia đích thân dắt đi nhận lì xì. Anh ấy sống đến từng này tuổi, bao năm qua lì xì phát ra không biết bao nhiêu mà kể, giờ có con nuôi rồi, chẳng lẽ không nhận lại? Nếu không thì thiệt quá rồi còn gì?
Quả thật là không ít, tổng cộng lên đến cả ngàn đồng.
Nhưng Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý cũng không can thiệp. Tiền lì xì của lão Tam, cậu bé tự giữ và tự quản.
Dù sao thì thứ mà lão Tam muốn chơi đâu phải đồ rẻ tiền, từ cổ vật cho đến đổ thạch, toàn thứ “đốt tiền”. Có thể nói là tiêu tiền như nước cũng chẳng ngoa.
Nhưng không chỉ riêng lão Tam, mà cả bốn đứa con, vợ chồng họ xưa nay đều không can thiệp vào việc quản lý tài chính của con. Để tụi nhỏ tự học cách tiêu xài, tự học cách tính toán.
Tối mùng Một Tết, sau khi vợ chồng bận rộn “hết công suất” một trận, hai người nằm ôm nhau thủ thỉ tâm tình.
Bạch Nguyệt Quý có chút cảm khái về dòng chảy thời gian.
Kiếp trước, đến tuổi này cô vẫn còn độc thân. Vậy mà đời này, con đã đủ bốn đứa, mà hai đứa lớn sang năm đã lên bảy rồi.
Bạch Nguyệt Quý thầm tính toán: Chờ cả bốn đứa đủ lớn, không cần trông chừng sát sao nữa, lúc đó chắc mình tầm khoảng bốn mươi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cũng khá ổn.
Mình vẫn còn trẻ, mà con cái đã bắt đầu biết tự lo.
Hóa ra kết hôn sớm cũng có cái hay, một khi vượt qua giai đoạn khó khăn, tương lai sẽ có nhiều thời gian tự do hơn.
Khi mấy đứa đều trưởng thành và “tốt nghiệp chuồng gà”, cô với Chu Dã cũng có thể bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu sớm.
Nhưng Chu Dã thì không nghĩ vậy.
Sang năm mới, anh đã chính thức bước sang tuổi ba mươi, nhưng một chút cũng không thấy mình già.
Anh nói:
“Anh mới ba mươi thôi mà, còn em… em ra đường người ta bảo em mới hai mươi cũng chẳng ai nghi ngờ đâu. Tuổi trẻ của mình mới bắt đầu thôi đó!”
Bạch Nguyệt Quý phì cười:
“Ba mươi mà còn gọi là tuổi trẻ?”
“Đúng vậy chứ!” Chu Dã cúi đầu thơm vợ một cái, cười nói, “Trong mắt anh, kể cả sau này vợ anh tám mươi tuổi rồi, thì cũng vẫn là cô gái mười tám xuân thì xinh đẹp.”
“Đến lúc đó, anh sẽ không còn nói kiểu này đâu.”
“Anh sẽ nói chứ. Trong lòng anh, vợ anh mãi mãi đẹp như xưa, không thay đổi gì cả.”
Cái miệng ngọt như quét mật ấy khiến Bạch Nguyệt Quý không nhịn được cười khẽ, rồi lại thảnh thơi, yên tâm dựa vào lòng chồng, hít lấy mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh.
Thời ở quê, họ sinh liền tù tì bốn đứa con trai. Dù mấy đứa lớn rất hiểu chuyện, nhưng ở cái tuổi đó, hiểu chuyện cũng chỉ là hiểu phần nào, chứ quậy phá thì chẳng thiếu chút nào.
Lúc ấy, chính Chu Dã đã mời mợ lên ở cùng để giúp trông nom, khiến cho Bạch Nguyệt Quý có thời gian thở, cũng đỡ vất vả biết bao.
Có người từng nói, nếu được chọn giữa trông con và đi làm, đa phần sẽ chọn đi làm, bởi vì đi làm còn nhàn hơn chăm con nhiều.
Thật đấy, ai từng chăm con rồi mới hiểu câu này đúng đến mức nào.
Giờ thì cuối cùng cũng qua được giai đoạn “bỉm sữa”.
Nhưng vẫn chưa thật sự yên thân.
Ngay hôm qua, giao thừa, lão Tứ nhà họ vẫn còn gây chuyện, choảng nhau với Tiểu Man Lư nhà họ Thẩm.
Thật ra là lão Tứ đánh tiểu Man Lư.
Chỉ vì tiểu Man Lư ăn nhiều hơn một miếng bánh quả sơn do cậu mua về mời bạn. Đã chia đều mỗi đứa một phần, mà tiểu Man Lư kia lại không biết điều, thế là bị lão Tứ đánh cho một trận.
Nhưng nhà họ Thẩm không để tâm, bên này cũng vậy, vì chỉ mới cách một ngày, hôm nay hai đứa lại chơi với nhau như chưa hề có cuộc ẩu đả nào, thậm chí còn thân thiết hơn.
Ngay cả hai anh lớn, hồi còn nhỏ ở quê, cũng từng không ít lần đánh nhau với đám con nít hàng xóm.
Người lớn ở quê chẳng bao giờ để ý mấy chuyện này.
Con nít mà không đánh nhau thì không phải con nít.
Người lớn chỉ có một yêu cầu duy nhất:
“Đừng có đánh thua là được.”
Chu Dã vừa nghịch ngợm nắm tay vợ, vừa hôn nhẹ lên từng ngón, cười hỏi:
“Sao hôm nay vợ anh lại nhiều tâm sự vậy?”
Bạch Nguyệt Quý bâng quơ đáp:
“Thì thấy anh sang ba mươi rồi, nghe nói đàn ông qua ba mươi là năng lực các mặt đều bắt đầu xuống dốc mà.”
Chính câu nói ấy khiến cô hiểu được thế nào là “chọc vào râu hùm”.
Cô đã phải trả giá rất đắt cho một câu đùa…
Dù sau đó ôm anh thủ thỉ cả rổ lời ngon tiếng ngọt như “anh vẫn phong độ lắm”, “anh là bảo kiếm không bao giờ cùn”…
Nhưng đều vô ích.
Chu Dã nhân cơ hội ra sức thể hiện bản lĩnh “mãnh thú”, khiến Bạch Nguyệt Quý cuối cùng chỉ có thể như trong tiểu thuyết mô tả, cảm giác như bị xe cán qua, đến ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, ngủ thiếp đi trong trạng thái kiệt sức hoàn toàn.
….
Tuy rằng đã bước vào thập niên 80, nhưng mới chỉ là những năm đầu, nên nhiều chỗ vui chơi giải trí vẫn chưa xây dựng xong. Vì thế Tết nhất cũng chẳng có hoạt động gì đặc biệt, chỉ là đi chúc Tết, sang nhà nhau trò chuyện là chính.
Nhưng vì ở thủ đô, họ hàng không nhiều, nên cũng nhanh chóng trở nên nhàn rỗi.
Đến mùng 5 Tết thì lại đổ một trận tuyết lớn, tuyết rơi như lông ngỗng trắng xóa cả trời, nên ai nấy cũng chỉ quanh quẩn trong nhà.
Chu Dã từ ngoài về mang theo không ít thịt, thịt lợn, thịt cừu, thịt bò, đủ cả, nên khỏi phải nói, mấy ngày đó đồ ăn trong nhà đều rất đầy đủ, phong phú.
Bọn trẻ con ăn đến miệng bóng nhẫy, mà Chu Dã cũng được tẩm bổ no nê, nhưng khổ cái là, Chu Dã bồi bổ thì người chịu trận lại là Bạch Nguyệt Quý.
Có thể nói là… đêm nào cũng “ca hát tưng bừng”, anh nhất quyết phải chứng minh cho vợ thấy: đàn ông dù có bước qua tuổi ba mươi, cũng vẫn đủ sức khiến vợ hài lòng như thường.
Bạch Nguyệt Quý đúng là hài lòng… đến mức sợ hãi.
Chớp mắt đã đến rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu. Hai nhà cùng quây quần ăn một bữa bánh chẻo, xem như kết thúc kỳ nghỉ Tết.
Ngay sáng hôm sau, Chu Dã và Cố Quảng Thu thu dọn hành lý, cùng nhau xuôi Nam làm ăn tiếp.
Hôm đó, Bạch Nguyệt Quý ngủ luôn một mạch đến tận mười hai giờ trưa.
Lý do thì… khỏi nói, chính là vì “con trâu già nhà cô” tối qua lại cày bừa không biết mệt.
Còn Trương Xảo Muội thì lại quay về với công việc bán đậu phụ và trứng trà như thường lệ.
Lúc Cố Quảng Thu còn ở nhà, cô toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, chẳng tiếc gì – gà, vịt, cá, thịt, trứng… thứ gì tốt là cô mua về bồi bổ.
Thành ra, da dẻ Cố Quảng Thu sáng bóng, đỏ hồng như được thoa dầu.
Tình cảm của hai vợ chồng cũng rất tốt, thậm chí còn chẳng thua gì Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.
Thấy thế, mợ cũng có lời dặn dò riêng với Trương Xảo Muội.
Dặn gì? Tất nhiên là: đừng làm việc quá sức, lại phải chú ý an toàn giữa mùa đông đầy tuyết, còn ám chỉ thêm một câu, “không biết có bầu chưa?”
Biết mẹ chồng là lo lắng thật lòng, Trương Xảo Muội liền nói thẳng: hai vợ chồng cô đã quyết định không sinh thêm nữa.
Hai người đã có hai con trai, một con gái:
Niên Sinh và Lâm Lâm thì theo họ nhà chồng, cậu con út, gọi là Trương Kế, theo họ mẹ.
Ba đứa là vừa đẹp. Nên Trương Xảo Muội muốn toàn tâm toàn ý tập trung làm ăn kiếm tiền.
Cô cũng đã nói rõ điều đó với Cố Quảng Thu, mà anh hoàn toàn đồng tình.
Nghe hai vợ chồng đã quyết định không sinh thêm, mợ cũng không nói gì.
Hồi trước, con dâu lớn chỉ sinh một trai một gái, bà cũng không ý kiến gì. Với cô con dâu thứ hai – Trương Xảo Muội – từ trước đến nay đã luôn khiến bà hài lòng, lại càng không lắm lời.
Dù vậy, bà vẫn dặn thêm: ra ngoài bán hàng phải cẩn thận, tuyết ở Bắc Kinh còn dày và trơn hơn ở quê, dễ ngã lắm.
Nhưng việc này cũng chẳng lo quá, bởi vì trong dịp nghỉ Tết vừa rồi, Cố Quảng Thu đã tận dụng thời gian tìm nguyên liệu, cùng cậu Cố chế tạo cho cô một chiếc xe đẩy gỗ.
Có xe đẩy rồi, việc bán đậu phụ quả thật còn dễ dàng hơn cả trước kia.