Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 371

Với những gì Bạch Nguyệt Quý vừa nói, Chu Dã rõ ràng là có chút bất ngờ.

 

Anh đang ở miền Nam nên biết rất rõ, mấy tên “đầu địa xà” chắc chắn sẽ bị đại thanh trừng.

 

Hiện tại còn đang thời kỳ phát triển, chưa rảnh tay xử lý, nhưng đợi khi quốc gia ổn định lại, nhất định sẽ không để sót một ai.

 

Chỉ là anh không ngờ, vợ mình đang ở tận thủ đô mà cũng nhìn ra được điều này.

 

“Vợ à, sao em đoán được vậy?” Chu Dã quyết định phải nghiêm túc xin “chỉ giáo” từ vợ.

 

Bạch Nguyệt Quý bật cười khẽ: “Muốn biết à?”

 

“Muốn!”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

“Không nói cho anh biết.”

 

Chu Dã lập tức ôm lấy vợ lăn thẳng lên giường,

Dùng “hình phạt thể xác” kiểu tra khảo bằng hành động, xem cô có chịu khai thật không.

 

Hai vợ chồng đúng là biết đùa giỡn đủ kiểu.

 

Ở thủ đô sống vui vẻ được nửa tháng, Chu Dã mới lại quay về miền Nam.

 

Đừng nói anh không có tình nghĩa huynh đệ nha.

Lần này về, mợ có hỏi thăm giúp nhưng vẫn chưa nghe ai có ý định cho thuê nhà.

 

Vậy mà sau khi Chu Dã quay lại miền Nam chưa được mấy hôm, thì có nhà trống thật.

 

Chính là nhà ông Hà trong cùng con ngõ nhà họ

.

Gia đình ông Hà đã học theo Thẩm Gia Hưng mở tiệm bánh bao, kết quả làm ăn rất phát đạt.

 

Cả nhà cùng lao vào “đại quân bánh bao”, không chỉ bán ở tiệm mà còn mang đến cổng các xí nghiệp để bán.

 

Lợi nhuận bánh bao vốn đã không thấp, cộng thêm bán chạy, thế là kiếm được không ít tiền.

 

Mà một khi kiếm được tiền rồi thì không còn muốn sống ở cái ngõ này nữa.

 

Thật sự là sống trong con ngõ này quá mất mặt, bị nhà họ Chu “ngoại lai” này đè bẹp không ngóc đầu lên nổi.

 

Nhà họ Hà vừa mới mua chiếc tivi trắng đen về để khoe khoang, chẳng được mấy ngày thì nhà họ Chu đã khiêng về hẳn tivi màu.

 

Nhìn vào chiếc tivi màu ấy, tivi trắng đen của mình liền trở nên nhạt nhẽo vô vị.

 

Mà nhà người ta lại có “bối cảnh” đằng sau,

Họ nào dám nói xấu gì? Đành phải nuốt tức vào bụng.

 

Vậy nên, khi đã có tiền và cũng vừa mắt được một căn nhà khác, họ quyết định bán căn nhà đang ở, gom tiền đổi nhà mới để chuyển đi.

 

Căn nhà đó bán với giá 4.000 đồng, rẻ hơn 200 đồng so với căn nhà mà Bạch Nguyệt Quý từng mua.

 

Tất nhiên, không phải vì ông Hà “bán rẻ”.

 

Thực chất đây chính là giá thị trường.

 

Căn nhà Bạch Nguyệt Quý từng mua, ban đầu chủ nhà không hề định bán, nhưng vì cô trả cao hơn 200 đồng, hôm sau chủ nhà mới chủ động tìm cô ký hợp đồng mua bán.

 

Còn ông Hà là tự nguyện bán, lại còn cần bán gấp, vậy nên giá rẻ hơn một chút cũng là điều bình thường.

 

So với căn nhà thứ ba của Bạch Nguyệt Quý, nơi hiện Trương Xảo Muội và các con đang ở, căn nhà này còn rẻ hơn 100 đồng, vì về mặt nội thất và thiết kế tổng thể, nó kém hơn.

 

Nhưng nếu rẻ quá thì nhà họ Hà cũng không chịu bán.

 

Vậy nên chốt giá: 4.000 đồng, bán đúng theo giá thị trường.

 

Tiền nào của nấy.

 

Và căn nhà đó đã được Trương Xảo Muội mua lại.

 

Thực ra cô muốn mua từ lâu rồi, nhưng không dám, vì không đủ tiền.

 

Tiền trong nhà hầu hết là do Cố Quảng Thu kiếm được sau khi theo Chu Dã vào Nam, tổng cộng cũng chỉ được hơn 1.000 đến gần 2.000 đồng.

 

Khi Trương Xảo Muội dẫn các con lên thủ đô,

Bố mẹ cô là ông bà Trương cũng đã bảo cô mang theo toàn bộ số tiền tích góp của cả nhà.

 

Nhưng cộng lại, số tiền của nhà họ Trương không tới 400 đồng.

 

Đây là tiền dành dụm chắt chiu suốt mấy năm,

Dự định là để dành thêm 1-2 năm nữa mới mua nhà, chứ không phải bây giờ, vì còn thiếu quá nhiều.

 

Nhưng đây là trong cùng một con ngõ, lỡ mất thì không có căn thứ hai.

Bạch Nguyệt Quý sao có thể bỏ qua?

 

Cô liền hỏi Trương Xảo Muội thiếu bao nhiêu, thiếu bao nhiêu, cô bù cho bấy nhiêu.

 

Cứ mua nhà trước đã, những chuyện khác để sau.

 

Trong sự ủng hộ của Cậu Cố và mợ, Trương Xảo Muội cắn răng vay của Bạch Nguyệt Quý 1.900 đồng.

 

Tiền tích góp của nhà họ Trương cộng với số tiền Cố Quảng Thu kiếm được trong gần 1 năm, tổng cộng khoảng 2.100 đồng (không tính lặt vặt).

Còn thiếu 1.900 đồng.

 

Bạch Nguyệt Quý lập tức đưa đủ số đó, rồi đích thân dẫn Trương Xảo Muội đến Cục Quản lý nhà đất, cùng ông Hà làm thủ tục chuyển nhượng.

 

Thế là căn nhà này đã chính thức thuộc về Trương Xảo Muội.

 

Khi cầm trên tay sổ đỏ đứng tên mình, Trương Xảo Muội thật sự không biết nên diễn tả tâm trạng ra sao.

 

Ngay lập tức, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác thuộc về với thủ đô.

 

Bởi từ giờ trở đi, nhà cô đã có một mái ấm che mưa chắn gió ngay tại thủ đô rồi.

 

Vui mừng là điều chắc chắn, nhưng kéo theo sau niềm vui ấy, dĩ nhiên là áp lực không nhỏ, vì cô đã vay tới 1.900 đồng, một khoản tiền không hề nhỏ chút nào.

 

Căn nhà của ông Hà không phải nhà mới tinh, nhưng dọn vào ở ngay cũng không vấn đề gì,

Trương Xảo Muội liền chuyển sang nhà mới,

Còn căn nhà trước đây thì chuyển nhượng lại cho Lý Thái Sơn.

 

Tiền thuê nhà tất nhiên do Lý Thái Sơn chịu trách nhiệm.

 

Bạch Nguyệt Quý liền gọi điện cho Chu Dã, kể lại chuyện này, còn oán trách anh một trận trong điện thoại:

 

“Lúc trước anh cứ nói thẳng là căn nhà đó là của mình thì có phải tốt không? Tiền thuê nhà có cho hay không cũng chẳng quan trọng đến mức phải giấu giếm thế này! Hại em đến giờ còn chưa dám nói với mợ và Cậu rằng căn nhà kia thật ra là em bỏ tiền mua đấy!”

 

Chu Dã cười: “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Lần sau anh về sẽ nói rõ là anh mua.”

 

Sau đó còn tán tỉnh sến súa qua điện thoại:

 

“Vợ à, anh nhớ em quá chừng. Em có nhớ anh không? Tối qua anh mơ thấy em, sáng dậy phải đi giặt… q/u/ầ/n l/ó/t.”

 

Bạch Nguyệt Quý bật cười mắng:

 

“Anh mà bị thận yếu, thì mau đi chữa!”

 

Chu Dã cười cợt: “Anh không phải thận yếu, là tinh quá nhiều thì tràn thôi!”

 

Bạch Nguyệt Quý không chịu nổi mấy lời mùi mẫn kiểu lưu manh đó, chỉ nói một câu rồi dập máy luôn.

 

Chu Dã cười hì hì, sau đó mới kể chuyện cho Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn nghe.

 

Cố Quảng Thu vừa nghe vợ mua nhà ngay trong cùng ngõ với em họ, thì vui ra mặt:

 

“Hay quá!”

 

Anh nói câu này cực kỳ rõ ràng, phát âm tuy khàn một chút nhưng không khó nghe chút nào.

 

Tiến bộ vượt bậc.

 

Lý Thái Sơn cũng rất vui, tuy không được sống cùng ngõ, nhưng nhà đó cách nhà anh Dã chỉ vài phút đi bộ, liền vui vẻ đồng ý thuê luôn!

 

Còn nói thêm: cứ để anh Dã trừ tiền thuê nhà từ lương của mình.

 

Chuyện nhỏ thôi!

 

Thấy cậu vui như vậy, Chu Dã liền cười bảo:

 

“Hay là cậu gọi điện về quê một chuyến đi,

Xem ở nhà tình hình thế nào, có định lên thủ đô luôn không? Hỏi cả chú thím Trương nữa.”

 

Dù sao ở nhà vẫn đang nuôi lợn, nuôi gà, nuôi dê.

 

Mà giờ lại được chia đất, mọi việc cần hỏi kỹ để còn sắp xếp ổn thỏa.

 

“Được! Em đi gọi ngay đây!” Lý Thái Sơn lập tức gật đầu.

 

Vừa hay lúc đó là giữa trưa, Chu Dã cũng bảo đi đi.

 

Cố Quảng Thu cũng đi cùng, anh muốn hỏi thử bố mẹ vợ có muốn lên thủ đô ở không.

 

Giờ vợ anh đã mua được nhà, hơn nữa còn có thể bắt đầu buôn bán nhỏ.

 

Nếu bố mẹ vợ lên đây, cũng sẽ không rảnh rỗi, có thể giúp đỡ rất nhiều.

 

Nếu ông bà đồng ý lên, lần này đón đi luôn một thể.

Bình Luận (0)
Comment