Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 372

Hiện nay trong công xã đã có dịch vụ gọi điện thoại.

 

Vì lắp điện thoại cố định rất tốn tiền, mà để không cũng phải trả phí hàng tháng, nên công xã phải tìm cách thu tiền, chính là mở dịch vụ gọi điện thuê.

 

Có thể tới công xã gọi đi, hoặc gọi tới công xã,

Dù ở xa một chút, công xã cũng sẽ đạp xe đi gọi người tới nghe.

 

Đội sản xuất Ngưu Mông cách công xã cũng không quá xa, đạp xe một lúc là tới.

 

Vừa nghe có điện thoại gọi tới, mẹ Lý Thái Sơn, Kim Tiểu Linh và thím Trương liền đến, mượn xe lừa nhà họ Đào đến công xã nghe điện.

 

Cuộc gọi này là do Lý Thái Sơn thực hiện, cậu ấy canh thời gian rất chuẩn, vì là người lớn lên ở nông thôn, nên biết rõ từ nhà ra công xã mất bao lâu, quả nhiên ba người mới tới nơi chưa đến năm phút thì điện thoại đã đổ chuông.

 

Tiền điện thoại đắt lắm, nên Lý Thái Sơn chỉ nói trọng điểm.

 

Anh kể sơ qua chuyện mình đã thuê được một căn nhà ở thủ đô, ngay bên cạnh nhà Chu Dã và nhà Cố Quảng Thu.

 

Mẹ Lý Thái Sơn không nhịn được, nói qua điện thoại:

 

“Con thuê nhanh thế à? Nhà mình còn chưa thu xếp xong mà!”

 

Nhà còn bao nhiêu việc, biết bao thứ phải lo.

 

“Mỗi tháng chỉ ba đồng thôi, không thuê là người khác thuê mất ngay! Nhà cửa bên đó rất khan hiếm, chậm một chút là không còn đâu.” Lý Thái Sơn đáp.

 

Vì anh nhất định phải ở gần nhà anh Dã, nên phạm vi tìm nhà cũng thu hẹp lại, có được căn hộ nào là phải chốt ngay.

 

Mẹ Lý Thái Sơn nghe mà chỉ muốn mắng con.

 

Ra ngoài mới bao lâu mà đã học thói vung tiền như rác, tiền thuê nhà ba đồng một tháng cũng dám thuê?

 

“Nhưng mà nhà mình còn nuôi hai con lợn, rồi bao nhiêu gà, vịt, ngỗng…” bà lo lắng kể.

 

Lý Thái Sơn chẳng mảy may bận tâm:

 

“Bán rẻ cũng được, hoặc giao lại cho anh chị con trông nom!”

 

Mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh: “…”

 

“Để tôi nói vài câu.” thím Trương vội nói.

 

Mẹ Lý Thái Sơn liền đưa điện thoại cho bà.

Mợ hỏi:

 

“Thái Sơn à, có phải Quảng Thu nhờ cháu nói gì với thím không?”

 

Lý Thái Sơn cười:

 

“Để con rể của thím tự nói, khỏi cần cháu truyền đạt.”

 

Ở đầu dây bên kia, Cố Quảng Thu nhận lấy điện thoại, giọng anh có chút khàn, nói từng từ chậm rãi:

 

“Mẹ, là… con, Quảng… Thu.”

 

Dù giọng nói chậm và khàn, nhưng nghe rất rõ ràng.

 

Thím Trương sững người một lúc, rồi vỡ òa xúc động:

 

“Quảng Thu! Con… con nói được rồi sao?!”

 

“Vâng.” Cố Quảng Thu đáp ngắn gọn.

 

Hiện anh vẫn đang trong thời gian phục hồi, chưa thể nói nhiều, nên đưa điện thoại lại cho Lý Thái Sơn.

 

Lý Thái Sơn cười, nói:

 

“Thím, bất ngờ lắm phải không? Anh Quảng Thu không còn câm nữa, giờ đã nói chuyện được rồi, tuy chưa lưu loát nhưng chỉ vài tháng nữa là ổn thôi!”

 

Đừng nói thím Trương, ngay cả Mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh cũng xúc động vô cùng.

 

Không ngờ thật sự có ngày Cố Quảng Thu chữa được giọng nói, có thể mở miệng trò chuyện!

 

Lý Thái Sơn cũng kể sơ qua về tình hình của Trương Xảo Muội ở thủ đô.

 

Cuối cùng, anh đề nghị thím Trương suy nghĩ xem có muốn lên thủ đô ở không, nếu đồng ý thì có thể bán bớt dê, lợn, gà…, chuyển nhà là vừa.

 

Tất nhiên, nếu chưa nỡ, thì cứ từ từ, không vội.

 

Cuộc điện thoại này tốn gần ba đồng tiền, đúng là đắt thật.Nhưng đáng tiền và đáng vui, nên hai nhà mỗi bên góp một nửa.

 

Thím Trương sau khi về nhà liền kể với chú Trương về chuyện con rể chữa được giọng.

 

Chú Trương cũng vô cùng bất ngờ và vui mừng.

 

“Con bé Xảo Muội giờ ở bên đó làm nghề bán đậu hũ, làm ăn cũng được. Còn mượn tiền của Nguyệt Quý để mua một căn nhà trong ngõ, khá rộng rãi. Nên mới muốn đón vợ chồng mình lên ở chung.” Thím Trương nói.

 

Chú Trương lắc đầu:

 

“Mình cứ làm xong việc năm nay đã, cuối năm hãy tính.”

 

Năm nay, ông nuôi tận 25 con dê, toàn là dê con mua từ đội sản xuất.

 

Ngoài ra còn nuôi hơn 50 con gà, 2 con lợn, và trồng mấy mẫu ruộng.

 

Thực ra nhà họ Trương được chia đất nhiều hơn,

Nhưng hai ông bà già không kham nổi, nên giao lại cho cháu là Trương Đại Căn làm giúp.

 

Hằng năm chỉ cần đưa cho ông bà ít lương thực là được.

 

Trương Đại Căn cũng rất sẵn lòng nên đã nhận làm.

 

Chuyện đó tạm không nói, nhưng với ngần ấy dê, lợn, gà…, nhất là dê và lợn còn chưa lớn, bây giờ bán đi thì chắc chắn lỗ vốn.

 

Dù biết con gái ở thủ đô buôn bán chắc chắn rất vất vả, nhưng hiện tại có bố mẹ chồng phụ giúp,

Nên cũng chưa cần gấp lắm.

 

Trước tiên phải kiếm lại được khoản tiền này ở quê, sau đó mang theo lên thủ đô, như vậy còn có thể giúp con gái trả một phần nợ.

 

Thím Trương đồng ý với cách tính này, sau đó còn đi mua thêm một ít gà con về nuôi, đợi đến cuối năm bán một thể.

 

Nhưng khác với vợ chồng chú Trương, Mẹ Lý Thái Sơn thì lại vô cùng háo hức muốn lên thủ đô.

 

Kim Tiểu Linh cũng rất háo hức, dù sao thì chồng cô ấy cũng đã thuê nhà xong xuôi rồi, không đi cũng phải trả tiền thuê, thế sao lại không đi? Với lại còn có Trương Xảo Muội làm bạn nữa.

 

Chỉ có bố của Thái Sơn là hơi thấy cô đơn, buồn bã.

 

“Thái Sơn không nhắc gì đến tôi sao?” ông ấy hỏi.

 

“Nhắc gì mà nhắc? Ở nhà còn bao nhiêu việc kìa, đợi ông làm xong, đến mùa đông nghỉ ngơi thì lúc đó đi cũng không muộn.” Mẹ Lý Thái Sơn phẩy tay nói.

 

Còn mấy chuyện kiểu vợ chồng chia xa có luyến tiếc gì không, bà ấy chẳng buồn quan tâm, chỉ nói: “Thôi đừng sến súa nữa, làm việc cho tôi mau đi.”

 

Cha Thái Sơn: “…”

 

Bà già vô tình này, tấm chân tình của ông đúng là đổ sông đổ biển hết rồi.

 

“Tôi với Tiểu Linh sẽ đưa Đa Đa và Ngư Ngư đi thủ đô, ông với mẹ thì sang nhà thằng cả mà ăn ở. Gà vịt trong nhà, tôi đem theo hai con ngỗng, còn gà thì để lại cho ông với mẹ ăn trứng. Hai con lợn thì nhờ nhà thằng cả nuôi giùm, không tính toán gì đâu, trả lại tiền giống cho tôi là được rồi.”

 

Mẹ Lý Thái Sơn là người rất quyết đoán, mọi việc đều sắp xếp ổn thỏa.

 

Bà đỡ Lý chính là mẹ chồng bà, hiện vẫn đang sống chung với cả nhà.

 

Giờ bà muốn đưa con dâu lên thủ đô, thì chuyện chăm mẹ chồng đương nhiên phải giao cho con dâu cả.

 

Nhưng bà cũng không để con dâu cả thiệt thòi.

 

Mẹ Lý Đại Ni rất vui khi được giao việc này, sảng khoái thanh toán tiền lợn con ngay,

Còn nói với mẹ chồng:

 

“Mẹ cứ yên tâm, bố ở với chúng con sẽ không thiếu miếng nào đâu ạ!”

 

Các con dâu khác: “…”

 

Ai mà chẳng muốn được bố chồng về nhà mình ở?

 

Bao nhiêu gà vịt, hai con lợn mập mạp như thế…

 

Thế là cũng không ngại nữa, thi nhau đứng ra xin luân phiên chăm bố mẹ chồng, không để chị dâu cả gánh hết một mình.

 

Mẹ Đại Ni: “…”

 

Thế là nhà họ Lý diễn một màn kịch “các con dâu tranh nhau phụng dưỡng bố mẹ chồng”.

 

Khác hẳn với nhiều gia đình khác còn sợ bị bố mẹ chồng bám riết không buông.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Người trong làng ai nấy đều phải cảm khái:

 

Đúng là một gia phong tốt hiếm có!

Bình Luận (0)
Comment