Lần trước Chu Dã trở về để mừng sinh nhật cho Đâu Đâu và Đô Đô, đến cuối tháng tư đầu tháng ba âm lịch mới lại xuống phương Nam. Giờ mới đầu tháng năm, anh đã lại trở về rồi.
Lần này Cố Quảng Thu cũng đi cùng anh trở về.
Lần trở về này của Cố Quảng Thu khiến cậu mợ Cố, Trương Xảo Muội và cả nhà đều vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ, bởi vì anh đã có thể giao tiếp bình thường rồi.
“Bố không còn là người câm nữa đúng không ạ?” Niên Sinh xúc động hỏi.
“Bố không còn câm nữa rồi.” Cố Quảng Thu áy náy xoa đầu con trai.
Niên Sinh vui mừng ra mặt, lập tức nói:
“Để xem sau này ai còn dám nói con là con trai của người câm nữa!”
Khi lên thủ đô thì không ai nói gì, vì người ta chưa quen, cũng không biết chuyện bố cậu từng không thể nói được.
Nhưng ở quê, từ đội sản xuất Cố Gia đến đội sản xuất Ngưu Mông, có không ít bậc phụ huynh xấu miệng cứ hay thì thầm chuyện đó trước mặt trẻ con.
Tụi nhỏ đương nhiên bắt chước theo, gọi anh em Niên Sinh là “lũ con nhà câm”.
Vì chuyện đó mà Niên Sinh từng không ít lần đánh nhau với bọn trẻ khác ở quê.
Thím Trương cũng từng cãi nhau với người ta mấy lần vì đám người độc miệng ấy.
Cậu mợ Cố nước mắt rưng rưng, bởi người họ thấy có lỗi nhất trong đời chính là cậu con trai thứ hai này.
Khi còn nhỏ, vì bị sốt mà không được chữa trị kịp thời nên mới dẫn đến việc mất tiếng.
Vậy mà con trai chưa từng trách họ, luôn hiếu thuận từ nhỏ đến lớn.
Giờ con trai chữa khỏi bệnh, sao họ có thể không vui mừng được?
So với mọi người, Trương Xảo Muội lại vô cùng bình thản, tuy rất vui nhưng không đến mức quá kích động.
Vì trong lòng cô, dù Cố Quảng Thu có nói được hay không, anh vẫn là người chồng mà cô muốn cùng chung sống cả đời, là người mà dù ra sao, cô cũng sẽ không bỏ rơi.
Dù anh có trở thành người thế nào, cô cũng sẽ không rời không bỏ.
Tuy vậy, sau khi hồi phục, Cố Quảng Thu cũng hơi “lộ bản chất” một chút, rất thích gọi vợ là “bà xã”, mỗi lần hai vợ chồng thân mật là lại một tiếng “bà xã”, gọi khiến Trương Xảo Muội đỏ bừng cả mặt.
Tuy đã là vợ chồng lâu năm, mà cứ như đang tán tỉnh nhau vậy.
Anh trở nên hơi “không đàng hoàng” sau khi khỏi bệnh, mà cô lại rất thích điều đó.
Lần này Cố Quảng Thu trở về chủ yếu là để tái khám.
Từ cuối năm ngoái phẫu thuật đến nay đã vài tháng, lần này phải đến bệnh viện kiểm tra lại xem thế nào.
Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, nhưng vẫn cần bảo vệ dây thanh quản, không nên la hét lớn tiếng, phải uống nhiều nước, giữ ẩm cổ họng…
Chuyện này Cố Quảng Thu tự mình lo liệu, không cần Chu Dã theo, vì Chu Dã cũng đang bận rộn.
Lần này anh vẫn là mang theo hàng hóa cung cấp cho bách hóa, đồng hồ trẻ em vẫn là mặt hàng không thể thiếu!
Nhưng hai đứa lão Tam và lão Tứ trong nhà thì chưa có đồng hồ, vì còn nhỏ quá, chưa cần dùng.
Nhà có quy định: chỉ khi nào lên lớp ba mới được đeo đồng hồ trẻ em.
Năm nay hai lão Tam và lão Tứ, cùng với Niên Sinh sẽ vào lớp một.
Riêng Lâm Lâm thì vẫn ở nhà chơi với bé Kế Kế, Trương Xảo Muội không có ý định cho con đi mẫu giáo.
Tuy thu nhập không tệ, nhưng cô vẫn có nguyên tắc tiết kiệm, có ông bà trông con thì cần gì tốn tiền gửi nhà trẻ, đợi đủ tuổi rồi học tiểu học cũng được.
Huống hồ trong nhà vẫn còn nợ 1900 đồng tiền lớn.
Dù Bạch Nguyệt Quý đã nói là không cần vội trả, nhưng Trương Xảo Muội tự biết lòng mình, nợ là phải trả.
Còn về phần Chu Dã:
Thu nhập từ đồng hồ trẻ em và đồ điện gia dụng đều rất khá, nên lần này về anh cũng không vội vàng trở lại phương Nam.
Từ đầu xuân năm nay, anh đã tuyển thêm hai cựu quân nhân, vẫn theo thông lệ cũ, do người cũ giới thiệu.
Ngoài ra, có hai người lính xuất ngũ khác sau khi về quê cưới vợ cũng dẫn vợ lên cùng làm việc.
Vợ của người lính xuất ngữ cưới vội năm ngoái hiện giờ đã có thai, nghén nặng, nôn liên tục, nên Chu Dã cho phép cô ấy tạm nghỉ ngơi dưỡng thai, hai người vợ khác thay vào làm.
Hiện tại, nhân lực bên kia đã đủ, Chu Dã với tư cách ông chủ coi như đang “bán về hưu”, tất nhiên có thể ở nhà nhiều hơn để chăm sóc vợ con.
Còn Cố Quảng Thu thì lại không muốn ở lại quá lâu.
Tuy rất muốn bên vợ con nhiều hơn, nhưng ở thủ đô được vài ngày là lại vội vã trở lại phương Nam kiếm tiền rồi.
Giờ mỗi tháng kiếm được gần ba trăm đồng, sao mà dừng lại được? Không cần nghỉ ngơi, cứ làm tới thôi.
Tuy nhiên Chu Dã cũng nhắn lời cho Lý Thái Sơn, rằng căn nhà nơi mẹ Lý Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đang ở, lần này anh đã mua lại từ chủ nhà với giá bốn nghìn một trăm đồng, tuy có hơi đắt, nhưng nếu sau này Thái Sơn muốn mua lại thì cứ tích tiền đủ rồi trả đúng giá là được.
Hạt Dẻ Rang Đường
Việc có bán căn nhà đó cho Lý Thái Sơn hay không, đương nhiên là Chu Dã đã hỏi qua Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý không có ý kiến, nếu Lý Thái Sơn muốn mua thì cứ bán, giá nào mua thì giá đó, không tính thêm tiền.
Không phải vì cô không biết căn nhà ấy có tiềm năng tăng giá trong tương lai, cũng không phải vì cô “thánh mẫu” hay hào phóng gì, mà là bởi người muốn mua chính là Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn hoàn toàn không biết sau này giá nhà sẽ tăng mạnh thế nào, nhưng dù có cho cậu một căn nhà xa hơn, giá tương đương mà lại là nhà hai dãy, cajau cũng sẽ không lấy.
Cậu không cần nhà vàng nhà bạc, chỉ cần ở gần “Anh Dã” của cậu, dù có cũ kỹ một chút cũng không sao.
Hồi thuê nhà cũng vậy, ở ngoài kia không thiếu chỗ lớn hơn, Chu Dã từng hỏi, nhưng cậu đều không chịu, chỉ vì quá xa.
Ngay khi biết Trương Xảo Muội chuyển đi, cậu lập tức dẫn mẹ, vợ và con cái dọn về gần “Anh Dã”.
Nhà thì có nhiều, nhưng người như Lý Thái Sơn lại không có mấy ai quanh Chu Dã.
Còn về chuyện nhà cửa, Bạch Nguyệt Quý vốn rất “buông bỏ”, không sốt sắng gì cả, thời gian còn dài, cô không lo không gom được thêm nhà đẹp.
Chẳng phải mới đây cô vừa mua một căn nhà hai dãy đó sao?
Chu Dã thì biết rõ vợ mình đặc biệt thích “gom” tứ hợp viện, nên lần này anh về, liền mua ngay một căn hai dãy khác để bù đắp cho cô.
Căn này nằm ở quận khác, cách nơi họ đang sống khá xa.
Khi Chu Dã dẫn Bạch Nguyệt Quý đến xem, cô lập tức nhận ra nơi này không hề tầm thường, chỉ cần nhìn mấy chiếc ô tô đỗ bên ngoài là đủ biết, toàn là nhà giàu cả.
“Sao anh biết chỗ này có căn nhà hai dãy thế?” Bạch Nguyệt Quý thắc mắc.
Chu Dã cười, “Là Ngô nhị gia nói đó, nhà anh ấy ở sát bên.”
Nói chưa dứt lời, thì bảo tiêu của Ngô nhị gia đã đến mời hai người sang uống trà.
Ngô nhị gia giới thiệu rằng căn mà Chu Dã mua là hai dãy, còn viện tử ba dãy bên cạnh là nơi anh ta đang ở.
Mà cũng như căn hai dãy trong khu phố đồ cổ, đây chỉ là một trong rất nhiều bất động sản của anh ta.
Hai vợ chồng vừa bước vào thì đã thấy Ngô nhị gia đang dạy lão Tam của họ xem đồ cổ, là một chiếc bình hoa lớn.
“Bố, mẹ!” Thằng bé thấy bố mẹ thì gọi một tiếng, rồi lại tiếp tục chăm chú nghiên cứu bình hoa.
Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều bất đắc dĩ, con trai ba ngày chẳng thấy ở nhà, cũng chẳng thích chơi với Niên Sinh hay mấy đứa em, tưởng là nó ở trong khu phố đồ cổ, ai ngờ lại bị bố nuôi dắt sang đây.
Họ không biết rằng lão Tam này đã sớm dạo chơi qua biệt viện năm dãy và gác lầu riêng của bố nuôi rồi, bởi vì bên đó nhiều món đồ cổ quý giá hơn, toàn là bộ sưu tập của Ngô nhị gia, và anh ta đích thân giảng dạy.
Quả thật, nói về sự “ngầu”, phải nhìn vào lão Tam này mới đúng chuẩn!