Lượt xem: 181
Cả cái nhà đó đúng là kiểu khó chơi thật.
Nhưng lần này, Bạch Nguyệt Quý đã thật sự cứng rắn đối đầu với họ, mặc cho bọn họ đi báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, cô liền đưa ra giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
Đây là nhà của cô, những người này là tự tiện xông vào chiếm nhà người khác. Cô lập tức chất vấn cảnh sát: với loại tội phạm cưỡng chiếm nhà dân như thế này thì xử lý ra sao?
Cảnh sát cũng đau đầu, nhìn một cái là biết Bạch Nguyệt Quý không phải người dễ đối phó, im lặng nửa ngày mới nói:
“Nhưng cũng không thể đánh người thành ra thế này được…”
Bạch Nguyệt Quý đáp:
“Chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc đang ‘giúp’ bọn họ chuyển nhà, họ cứ cố sức cản trở nên vô tình va chạm chút xíu.”
Còn vết bạt tai trên mặt mấy người phụ nữ kia? Không phải do vệ sĩ đánh đâu, mà do chồng bọn họ đánh.
Đánh xong rồi còn vu khống là do người của cô đánh – giờ mặt đã sưng vù cả lên, dấu tay cũng chẳng phân biệt nổi.
Bạch Nguyệt Quý thẳng thắn lấy cái thái độ “không sợ phiền phức, không ngại cứng rắn” ra đối phó. Mấy nhà kia mặt dày? Vậy cô còn mặt dày hơn. Lấy ma thuật trị ma thuật, đi con đường cặn bã để diệt cặn bã, khiến bọn họ không còn đường sống.
Mấy người phụ nữ đó kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không ngờ Bạch Nguyệt Quý lại ra tay như vậy.
Nhìn cô xinh đẹp thế kia, tưởng là quả hồng mềm dễ bóp, ai dè là một cây sắt lạnh toát!
Không chỉ kéo người đến đuổi nhà, còn đánh họ một trận tơi bời, vậy mà ba câu hai lời là xem như xong, tiền thuốc men cũng chẳng thèm trả đủ.
Ngay cả cảnh sát nghe cô nói cũng phải cạn lời.
Nhưng rõ ràng họ cũng chẳng lạ gì đám người này, trước đây chủ nhà cũ từng đến kiện rồi, họ cũng từng đóng vai hòa giải, nhưng vô ích.
Lần này, mấy nhà này xem như gặp phải cây gậy sắt của Tôn Ngộ Không rồi.
Dù sao cũng vì lý do nhân đạo, cảnh sát vẫn nói:
“Dù là vô tình va chạm, nhưng vì cô dẫn người đến đuổi nhà nên xảy ra va chạm, vẫn phải trả chút tiền thuốc men.”
“Đây là nhà tôi, tôi đến xử lý nhà mình, họ cố tình nhào lên thì hậu quả họ phải chịu!” Bạch Nguyệt Quý nói trước.
Nhưng rồi cô chuyển giọng, nhìn thẳng cảnh sát:
“Nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, nếu các anh đã nói vậy thì tôi cũng sẽ bồi thường một chút. Nhưng tôi nói rõ: nhà này bây giờ là của tôi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào không liên quan tự tiện xâm nhập. Dù là mèo hay chó, tôi cũng sẽ đuổi hết. Nếu ai cố tình bám lại, tôi sẽ báo cảnh sát là có người đột nhập. Lúc đó mong các anh xử lý nghiêm, nếu không thì tôi sẽ tự xử lý. Mà nếu tôi ra tay quá mạnh, thì đừng trách tôi không nói trước!”
Cảnh sát lập tức quay sang mấy nhà kia:
“Nghe rõ chưa? Lần sau mà còn tự tiện vào nhà người khác, đừng trách cảnh sát không khách sáo!”
Đám người đó cũng nhìn ra rồi, người phụ nữ này không phải hạng thường.
Dám ngang nhiên tuyên bố trước cả cảnh sát, đã thế còn xuống tay đánh không kiêng nể, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều đối xử như nhau.
Chỉ có người m.á.u mặt mới dám mua cái nhà phiền phức như vậy!
Bạch Nguyệt Quý có bồi thường, nhưng chỉ những ai bị thương mới được.
Hai người đàn ông bị đá mỗi người được 5 đồng, một người phụ nữ bị tát cũng 5 đồng.
Tổng cộng ba người, bồi thường 15 đồng, ai không dám nhào lên thì không có tiền!
Căn nhà hai dãy sân này cuối cùng đã thuộc về Bạch Nguyệt Quý.
Sau khi mấy vệ sĩ về báo cáo lại với Ngô Nhị Gia, anh ta chỉ cười:
“Một người phụ nữ mà có thể nuôi dạy ra thằng con như thằng nhỏ đó, sao có thể là người bình thường.”
Nhưng cách cô xử lý vụ này cũng khiến anh ta hơi bất ngờ, đúng là văn võ song toàn.
“Đi xem xét mấy nhà đó đi, canh chừng kỹ. Nếu còn dám giở trò, để cho bọn họ không còn chỗ dung thân ở Bắc Kinh này nữa.” Ngô Nhị Gia nhàn nhạt nói.
Trên thực tế, vì Bạch Nguyệt Quý xử lý chuyện này quá dứt khoát, quá mạnh tay, mấy nhà đó thật sự cũng không dám gây chuyện nữa.
Cô xuống tay không hề chớp mắt, lại còn có tiền, bị đánh xong cô chỉ bồi thường chút tiền, còn bản thân thì không mất gì cả.
Nhưng mà cái cú đá kia, suýt tí nữa là tắt thở tại chỗ.
Còn cái tát của bàn tay to như cái quạt mo ấy, đầu óc xoay mòng mòng như gió lốc, trời đất quay cuồng, uỳnh một cái là không biết gì luôn!
Đừng nói là bồi thường năm đồng một người, cho dù có bồi đến năm mươi đồng cũng chẳng ai muốn bị đánh như thế đâu, sợ là cầm được tiền rồi cũng chẳng còn mạng mà tiêu!
Huống chi… đám người này đâu phải không có nhà để ở, nhà cửa tử tế vẫn còn đó.
Chẳng qua là cố tình chiếm căn nhà của ông chú họ mà thôi!
Ông chú này hồi xưa chỉ có một người con gái, sau này con gái ông ấy lấy chồng Tây rồi xuất ngoại, thế là bọn họ lấy lý do đó đi tố cáo ông, nói ông có tư tưởng ngoại lai, rồi tiện thể chiếm luôn căn nhà.
Hạt Dẻ Rang Đường
Giờ ông chú trở về, muốn đòi lại căn nhà, bọn họ làm sao chịu?
Ông ấy không có con trai, duy nhất một đứa con gái lại ở tận nước ngoài, thân cô thế cô, sợ gì chứ?
Cho dù ông ấy có liên hệ được với con gái bên đó, bảo ông bán nhà rồi sang nước ngoài sống, thì cũng phải hỏi xem bọn họ có đồng ý không đã!
Không ngờ lại đụng phải người cứng tay như Bạch Nguyệt Quý, bị đuổi ra khỏi nhà trong cảnh chật vật, xấu hổ ê chề.
Thế nên còn dám hó hé gì nữa? Đành ngậm ngùi quay về cuộc sống cũ nghèo túng trước kia.
Sự việc lần này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Bạch Nguyệt Quý cả.
Lúc này, cô đang xem sổ sách của quán ăn và tiệm mì.
Tuy cô không quá đam mê mấy chuyện kinh doanh này, nhưng với tư cách là bà chủ, cũng không thể cứ mãi phó mặc cho người khác lo liệu được.
Điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của cửa hàng, nên sổ sách cô vẫn sẽ trực tiếp kiểm tra, để nhân viên trong tiệm biết điều mà làm việc cho tốt.
Còn về căn nhà hai dãy sân mới sang tên kia, tuy rất rộng và đẹp, nhưng vì vị trí khá xa nhà hiện tại, Bạch Nguyệt Quý chưa có ý định dọn đến sống.
Chỗ ở bây giờ thật sự đã rất ổn, không cần thiết phải chuyển đi làm gì.
Duy chỉ có điều là cô hơi chướng mắt vì trước đây đám cặn bã từng ở đó, nên quyết định thuê người sửa sang lại toàn bộ trong ngoài.
Dẫu sao thì hai dãy sân vẫn là hai dãy sân, không chỉ rộng rãi mà còn cực kỳ thoải mái, đợi thời cơ thích hợp rồi tính chuyện dọn đi cũng chưa muộn.
Còn về chuyện cho thuê nhà thì cô hoàn toàn không nghĩ đến.
Chút tiền thuê đó chẳng đáng gì với cô cả.
Việc mua được căn nhà hai dãy sân đó ngoài Ngô Nhị Gia ra thì không ai khác biết, và cô cũng không định khoe khoang.
Hiện giờ căn nhà mà Mẹ Lý Thái Sơn và gia đình đang ở cũng là nhà của cô, chuyện này, Bạch Nguyệt Quý định để cho Chu Dã tự xử lý khi quay về, xem anh ta sẽ giải thích ra sao, chứ cô lười can thiệp.
Cũng may là không cần đợi lâu, vì chỉ sau gần hai mươi ngày rời thủ đô, Chu Dã đã quay về rồi.