Những chuyện ở quê, mợ cũng đã tám với Bạch Nguyệt Quý một lượt.
Bạch Nguyệt Quý nghe xong chỉ nói:
“Cháu nhớ năm đó chuyện của Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên bị bại lộ, chính là Triệu Mỹ Hương kéo vợ Lý Phong Mậu với mấy người kia đi bắt gian mà?”
Khi đó chuyện Giang Đại Hổ với Lý Tiểu Liên bị vạch trần, cũng là do Bạch Nguyệt Quý phản đòn lại bọn họ.
Đang yên đang lành không chịu sống tử tế, lại đỏ mắt ghen tị với nhà cô, còn báo cáo lên công xã, thử hỏi sao cô có thể để yên?
Thế là cô tiết lộ chuyện cho Chu Dã, mà anh xử lý vụ đó thì cực kỳ sạch sẽ.
Không rõ anh làm cách nào, nhưng kết quả là anh không dính chút tai tiếng nào, còn chuyện giữa Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên thì lan truyền khắp nơi, bị bêu riếu đến nỗi cả hai phải cạo đầu, mấy hôm liền không dám ló mặt ra đường.
Mợ nói:
“Đúng đúng, chính là nó! Khi đó còn là người đầu tiên xông vào, miệng mồm thì lanh lảnh, gặp ai cũng kể là nhìn thấy rõ mồn một.”
Nào là m.ô.n.g mông má má gì đó, nói ra nghe mà tổn thương người khác lắm.
Không ngờ sau này chính cô ta cũng qua lại với Giang Đại Hổ.
Bạch Nguyệt Quý nhướng mày nói:
“Giờ xã hội càng lúc càng thoáng, mấy yêu ma quỷ quái bị đè nén trước kia cũng bắt đầu lộ mặt ra cả.”
Ban đầu Giang Đại Hổ vốn thuộc dạng đàn ông được mấy bà góa phụ mê mệt trong làng – theo lời cô em họ miêu tả, hình như là có “năng lực của Lao Ái” (*ý chỉ có sức hấp dẫn xác thịt đặc biệt).
Vợ Phong Mậu chắc cũng là vì hồi đi bắt gian thấy rồi nên từ đó cứ tương tư mãi cũng nên?
Mợ thở dài:
“Giờ phong khí đúng là loạn lắm, hôm nọ mợ nói chuyện với bà Thẩm còn nghe kể bên nhà mẹ đẻ bà ấy có vụ bị trộm nữa kìa, do chị dâu cả của bà ấy kể lại. Trước kia ai mà dám như vậy?”
“Thì cũng có chứ,” Bạch Nguyệt Quý đáp, “Hồi đó anh hai của Niên Viễn Phương còn bị mất tiền ở quê mình đấy.”
“Cái đó là đáng, làm việc không nghĩ trước nghĩ sau, ích kỷ nhỏ nhen, ba anh em chỉ có cậu ta là bụng dạ hẹp hòi nhất!” mợ phụ họa.
Bạch Nguyệt Quý chuyển đề tài:
“Dì Lý có nhắc gì đến Tam Đản không mợ?”
“Có, nói là Tam Đản giờ học tiểu học trên công xã, thi được 98 điểm đấy.” mợ cười nói.
“Tam Đản mà không bị uốn cong đường, sau này kiểu gì cũng nên người.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.
Chủ đề đó nói được vài câu cũng khép lại.
Hiện tại Bạch Nguyệt Quý khá là nhàn rỗi, tranh thủ thứ Bảy Chủ Nhật đến đi dạo quanh Sở quản lý nhà đất.
Hôm nay đúng là vận may đến, cô vừa hay nhìn thấy một căn nhà đang được rao bán.
Khác với ba căn trước đó, lần này là nhà hai dãy – mà giá lại không quá đắt.
Bình thường một căn nhà nhỏ phải hơn bốn ngàn đồng, mà cái này chỉ rao giá chín ngàn, trong khi giá thị trường của loại này sắp chạm mốc mười ngàn rồi.
Lý do rẻ gần cả ngàn đồng thì đương nhiên là có vấn đề.
Bạch Nguyệt Quý liền hỏi:
“Có phải giấy tờ sở hữu không rõ ràng không?”
Nhân viên sở nhà đất đáp:
“Không phải, giấy tờ rất rõ ràng.”
Giống như căn nhà thứ hai mà cô từng mua, đều là tài sản phân cho người bị đưa xuống nông thôn.
Khác là, căn nhà hai dãy này hiện đang bị mấy người cháu trai cháu dâu của người chủ đó chiếm dụng, không chịu dọn đi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mà những người cháu đó, khi xưa còn chính là người tố cáo ông chú của mình để chiếm nhà.
Bạch Nguyệt Quý nghe vậy liền bảo nhân viên dẫn đi xem thử.
Vừa vào xem nhà, liền bị mấy người phụ nữ bên trong cười nhạo:
“Khuyên cô tốt nhất là đừng mua, kẻo sau này vướng vào rắc rối rồi đừng hòng rút ra!”
“Biết điều thì cút về chỗ cũ đi!”
Bạch Nguyệt Quý chỉ liếc họ một cái.
Vốn dĩ cô cũng hơi do dự, vì nhà hai dãy đúng là hiếm gặp, từ khi tới đây đến giờ chỉ thấy mỗi cái này là rao bán.
Dù biết có rắc rối cô cũng muốn tới xem.
Vừa thấy nhà thì đúng là đông người thật, có mấy hộ cùng ở, còn có con nít… khiến cô lưỡng lự.
Nhưng mà – nghe được mấy lời kia xong, mọi lo lắng trong lòng liền tiêu tan!
Căn nhà này – cô nhất định phải mua!
Rắc rối à? Vậy thì thử xem ai rắc rối với ai!
Bạch Nguyệt Quý lập tức ký giấy sang tên với chủ cũ.
Người chủ cũ thấy cô chỉ là một cô gái mảnh mai, trái lại lại hơi do dự:
“Cô thật sự muốn mua căn nhà này sao? Mấy người kia…”
Nhìn mặt người này cũng biết không phải hạng người xấu, dù bị đưa xuống nông thôn chịu nhiều vất vả, nhưng vẫn không nảy sinh tâm địa độc ác gì.
Chính vì vậy mà mới bị mấy đứa cháu trai cháu dâu kia cưỡi lên đầu ngồi cổ như thế.
“Không sao, tôi tự có cách xử lý bọn họ.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Một tay giao tiền, một tay sang tên, căn nhà hai dãy sân này từ nay chính thức là của cô.
Cô liền sang tận nơi tuyên bố trước mặt những người đang chiếm ở: căn nhà này đã sang tên cho cô, họ phải dọn đi.
Kết quả, lập tức bị một đám cháu trai cháu dâu của chủ cũ chế nhạo và mỉa mai:
“Dọn đi? Cô bảo chúng tôi dọn đi đâu? Đây là nơi chúng tôi ở hơn mười năm rồi đấy!”
“Chỗ này chính là nhà của chúng tôi, tôi xem cô dám đụng vào ai!”
“Đã bảo rồi, đừng dính vào cái chỗ lầy lội này, cô tưởng chúng tôi đang đùa chắc?”
“…”
Vài người phụ nữ đứng ra, thi nhau cười nhạo, ánh mắt đầy khinh thường.
Ngay cả mấy gã đàn ông cũng nhìn Bạch Nguyệt Quý bằng ánh mắt dò xét pha lẫn miệt thị.
“Cho các người hai ngày. Hai ngày sau tôi sẽ quay lại kiểm tra nhà, nếu còn chưa dọn, thì đừng trách tôi không khách sáo.” Bạch Nguyệt Quý lạnh nhạt nói.
“Không khách sáo? Cô thử xem, tôi xem cô dám làm gì!” Một gã đàn ông cười khẩy.
“Còn tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm cơ!” Một người phụ nữ mỉa mai.
Bạch Nguyệt Quý không buồn đôi co. Hai ngày sau, cô quay lại mang theo vài gã cao to vạm vỡ.
Làm gì ư? Đến “giúp” mấy người kia… chuyển nhà.
“Các người là ai? Các người định làm gì?!” Mấy hộ trong sân sững sờ, nào ngờ Bạch Nguyệt Quý lại kéo cả đội quân như thế đến.
“Vứt hết đồ của bọn họ ra ngoài cho tôi. Nếu ai dám cản, cứ đánh! Chỉ cần đừng đánh c.h.ế.t là được.” Bạch Nguyệt Quý ra lệnh dứt khoát.
Một người ở lại bảo vệ cô, ba người còn lại lập tức “hỗ trợ chuyển nhà”!
Đàn ông dám lao ra cản? Một cú đá bay ra, đạp bay cả người, nằm bẹp một lúc chưa ngóc dậy nổi.
Phụ nữ muốn xông lên cào cấu? Một bạt tai giáng xuống, đầu ong ong, ngã ngửa ra đất.
“Giết người rồi! Có người xông vào g.i.ế.c người đấy!” Mấy bà vợ la hét ầm ĩ.
“Mẹ ơi, con sợ… con sợ quá!” Tiếng con nít khóc nức nở.
Cả căn nhà hai dãy sân ngập trong tiếng khóc chửi của đàn bà và tiếng trẻ con gào khóc.
Nhưng mấy vệ sĩ thì chẳng ai thèm để tâm, cứ thế quẳng hết đồ đạc ra ngoài như rác rưởi.
Vỡ thì mặc vỡ, hỏng thì mặc hỏng, tất cả đều bị vứt ra đường!
Bạch Nguyệt Quý dù cũng là mẹ, lúc đầu nhìn mấy đứa nhỏ còn có chút do dự.
Nhưng cô đã cho họ hai ngày rồi, thời gian đó là quá đủ để dọn đi.
Giờ thì đừng trách cô dựa thế h.i.ế.p người, để lại bóng đen trong ký ức trẻ con.
Muốn trách, thì đi mà trách bố mẹ các người ấy!
Làm chuyện thất đức mà còn dám chiếm nhà người khác?
Kéo nhau đến đồn cảnh sát thì Bạch Nguyệt Quý cũng không sợ!
Còn nếu có người bị thương? Bao nhiêu tiền viện phí, cô trả đủ!
Còn cái tiếng “dựa thế bắt nạt người” ấy ư? Cô thật sự chẳng sợ mang!