Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 381

Mợ cũng nói như vậy.

 

Bà tự nhận đầu óc mình không lanh lẹ bằng mẹ Lý Thái Sơn. Rõ ràng là bà đến thủ đô sớm hơn mẹ Lý Thái Sơn rất nhiều, thế mà lại không nghĩ ra chuyện có thể buôn bán chút gì để kiếm thêm tiền.

 

Phải biết rằng, trước khi vợ của lão Nhị dẫn mấy đứa nhỏ qua đây, bà và ông nhà rảnh rỗi đến mức còn phải đi kiếm chỉ thừa, đế giày về làm thêm.

 

“Đâu phải đầu óc không lanh, mà là vì có Chu Dã chăm lo cho hai người già rồi, chẳng cần lo lắng gì, nên đương nhiên là không nghĩ nhiều thế.” Mẹ Lý Thái Sơn nói, “Cũng là do xu thế năm nay khác rồi, hai năm trước có muốn cũng không dễ như vậy đâu.”

 

Mợ cười, “Cũng đúng, thế này thì tôi thấy Quảng Thu với Thái Sơn chắc cũng chẳng cần xuống phía Nam làm gì nữa, ở lại làm cùng chúng ta là được rồi.”

 

Mẹ Lý Thái Sơn vội vàng xua tay: “Thế thì không được, chúng ta kiếm chỉ là tiền lẻ thôi, tiền lớn vẫn phải nhờ Chu Dã dẫn theo hai đứa nó đi kiếm. Với lại cái món đậu phộng luộc, hạt dưa rang, ai chẳng làm được? Bên cạnh sạp đậu hũ của Tiểu Linh giờ cũng mọc thêm người bán rồi, việc làm ăn của chúng ta cũng không biết kéo dài được bao lâu nữa. Bà có thấy không, dạo gần đây có bao nhiêu người bắt chước theo chúng ta kìa.”

 

“Thế thì chắc chắn rồi, vì chẳng cần kỹ thuật gì cả, có nguồn hàng là tự làm được thôi.”

 

“Nhưng mà trứng trà của Xảo Muội đúng là ngon, tôi làm mãi mà chẳng ra được mùi vị đó.”

 

Mợ cười cười, “Toàn là Nguyệt Quý dạy cả đấy, có bí quyết riêng mà. Nhưng giờ thì bận tới nỗi chân không chạm đất, nếu ông bà thông gia mà qua đây thì chắc chắn sẽ có việc để làm.”

 

Tháng Sáu trôi qua trong sự tất bật của mẹ Lý Thái Sơn và mợ.

 

Trong thời gian đó, Chu Dã cũng có dịp quay về, biết hai bà cụ đang làm ăn vất vả, còn cười nói góp ý thêm món đậu nành chiên giòn.

 

Đúng là ý tưởng vàng.

 

Hai bà cụ dùng dầu đậu để chiên đậu nành cho giòn tan, mùi vị thơm nức, còn mua thêm giấy dầu về, cắt thành cốc giấy để bán theo cốc. Buôn bán nhờ đó càng thêm khấm khá. Ước chừng tháng này tổng kết lại, chắc còn lời nhiều hơn cả Kim Tiểu Linh bán đậu hũ.

 

Tuy vậy, Kim Tiểu Linh vẫn không có ý định bỏ sạp đậu hũ, vẫn tiếp tục bán.

 

Còn mẹ Lý Thái Sơn thì cũng không định để cháu gái mình là Lý Đại Ni cùng làm buôn bán với bà. Giờ đúng là dễ kiếm tiền thật, nhưng theo đà này thì chẳng mấy mà khắp phố sẽ toàn là người bán mấy món này, làm ăn chắc chắn không kéo dài được lâu.

 

Không làm được lâu là một chuyện, còn một chuyện nữa là công việc của cháu gái bà thật sự rất ổn.

 

Dù bao ăn bao ở mà lương chỉ mười đồng, nhưng thỉnh thoảng lại được đi cùng Bạch Nguyệt Quý ra ngoài, quần áo Bạch Nguyệt Quý mua cho cháu bà chỉ vài bộ thôi mà đã đáng giá rất nhiều rồi.

 

Chưa kể ăn uống ở nhà này cũng rất tốt.

 

Mẹ Lý Thái Sơn nhìn thấy hết cả. Công việc cháu bà làm không bị thiệt thòi gì, nên dù bà kiếm được tiền từ buôn bán, cũng không hề có ý định lôi cháu gái ra làm cùng.

 

Cháu cứ giúp đỡ trong nhà là được, yên ổn là tốt nhất.

 

Hơn nữa công việc phải ra mặt ngoài đường như vậy, chung quy lại vẫn không hợp với cô gái trẻ.

 

Thời gian bước vào tháng Bảy, thời tiết cũng bắt đầu nóng dần lên. Dưa hấu bắt đầu có từ tháng Sáu, là món giải nhiệt rất tốt.

 

Tháng Sáu còn ăn ít, nhưng sang tháng Bảy, Bạch Nguyệt Quý quả thật gọi mợ mua không ít về.

 

Giờ đi chợ vẫn là mợ dẫn Lý Đại Ni đi, hai nhà cùng mua một lượt, mua xong thì để Lý Đại Ni mang phần của nhà bên này về.

 

Năm ngoái chợ cũng có bán dưa hấu, nhưng ít. Năm nay thì khác hẳn, từ tháng Sáu mấy ông chủ bán dưa ở đó đã không thiếu hàng ngày nào.

 

Dù giống dưa hiện giờ chưa được cải tiến như dưa đời sau, nhưng để giải nhiệt thì vẫn rất ngon.

 

Trong nhà lại có tủ lạnh, dưa hấu lạnh ăn giữa mùa hè thì đúng là tuyệt vời.

 

Canh đậu xanh ướp lạnh cũng thế. Đậu xanh nấu mềm, để lạnh một chút, uống vào mát lạnh ngọt thanh, giải nhiệt cực tốt.

 

Không chỉ có dưa hấu, tháng Bảy này Bạch Nguyệt Quý còn mua về cả vải.

 

Lại là loại vải ngon nhất, quế vị và nếp cẩm, mùi vị thật sự tuyệt vời.

 

Tuy vì vấn đề vận chuyển nên không thể quá tươi, nhưng không sao, có thể ăn được vải ngon như vậy đã là hiếm rồi.

 

Bạch Nguyệt Quý còn gọi lão Tam đem tặng một phần vải nếp cẩm cho bố nuôi của cậu.

 

Không bao lâu sau, bên Ngô Nhị Gia liền cho người mang đến nửa sọt vải nếp cẩm.

 

Lại còn rất tươi, rõ ràng là được vận chuyển bảo quản lạnh đến đây.

 

Kim Tiểu Linh và Trương Xảo Muội cũng biết con cái mình ăn dưa bên này không ít, vải cũng ăn theo luôn. Nhưng bọn họ thì không dám mua, một là vì đắt, hai là vì khó mua.

 

Ở thủ đô lớn như vậy người có tiền không thiếu, vải – thứ quả hiếm như thế, dù có đắt cũng bị mua sạch rất nhanh. Mà họ còn phải làm ăn, nên khó có cơ hội mua được.

 

Tuy vậy, không mua được vải thì dưa hấu thỉnh thoảng vẫn mua một quả về ăn.

 

Tất nhiên, bọn họ là kiểu phụ nữ biết lo toan, chi tiêu cẩn thận, nên bảo mua thường xuyên như Bạch Nguyệt Quý thì chắc chắn không thể.

Nhưng dù sao cũng là có lòng.

 

Bạch Nguyệt Quý thỉnh thoảng còn mang một hai quả sang ký túc xá chia cho mọi người ăn. Dĩ nhiên cô cũng chẳng để tâm hay tính toán chuyện con nhà người ta ăn một hai cân vải, hay ăn thêm vài miếng dưa nhà mình.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Tháng Bảy này cũng là tháng sinh nhật của lão Tam và lão Tứ.

 

Chu Dã cũng đặc biệt từ miền Nam trở về.

 

Anh mang quà về cho cả hai đứa – một cái máy bay đồ chơi cho lão Tam, một con rô-bốt đồ chơi cho lão Tứ.

 

Lão Tam thì không nói gì, còn lão Tứ vừa cầm con rô-bốt lên thì thở dài một tiếng. Nó cũng chẳng oán trách gì, chỉ là trực tiếp lấy món quà sinh nhật mà chú Ngô tặng ra chơi.

 

Đó là một chú thỏ vàng trông vô cùng đáng yêu, có hai chiếc răng cửa to bự, trong lòng ôm một bắp cải vàng.

 

Chu Dã: “……”

 

Anh thấy mình thật sự nên đi nói chuyện nghiêm túc với ông anh Ngô Nhị Gia một phen, mấy món quà sinh nhật của bọn trẻ giờ bị đẩy lên mức cạnh tranh khốc liệt quá rồi.

 

Đồ chơi như máy bay hay rô-bốt mà cũng không làm chúng vui nữa!

 

Dù vậy, mấy đứa nhỏ vẫn rất vui vì bố về.

 

Tháng này, tất nhiên phải đi bơi thì mới sướng!

 

Mấy đứa nhỏ được Chu Dã dẫn đi bơi ở hồ bơi, gần như mỗi ngày đều đi.

 

Lão Đại, lão Nhị và lão Tam thì thỉnh thoảng mới đi, vì mấy đứa nó không chỉ có mỗi bơi lội để giải trí.

 

Còn lão Tứ, Niên Sinh, Lý Đa và cả Tiểu Man Lư nhà họ Thẩm thì được Chu Dã dẫn theo, mấy đứa đó là không thể thiếu.

 

Không phải vì giá vé – chỉ vài xu thôi – mà vì không tiện dẫn con người ta đi.

 

Nhưng Tiểu Man Lư khóc đến khản cổ, Lão Thẩm cũng nói cho nó đi cùng, vậy thì dẫn thôi.

 

May mà Tiểu Man Lư cũng khá nghe lời.

 

Một đám trẻ con chơi đùa trong khu bơi dành cho trẻ em, ăn thêm ít kem, dưa hấu giải nhiệt, thật sự là sảng khoái hết biết.

 

Chu Dã còn muốn rủ vợ cùng đi, nhưng Bạch Nguyệt Quý không muốn tới bể bơi, đông người quá, mà nơi đó đối với phụ nữ không thân thiện cho lắm, rất dễ mắc mấy bệnh phụ khoa truyền nhiễm.

 

Cô đến đó cũng chỉ để nhìn tụi nhỏ chơi thôi, chứ bản thân thì không xuống nước.

 

“Sau này mua căn nhà có sân lớn, làm bể bơi riêng thì còn được.” Bạch Nguyệt Quý nói vậy.

 

Chu Dã nghe xong thì cười lớn:

 

“Được, vợ nói là chồng phải làm! Nhất định làm cho em một cái hồ bơi riêng luôn!”

Bình Luận (0)
Comment