Lần này Chu Dã trở về cũng không vội đi xuống miền Nam, anh lại mua thêm hai mặt bằng, định mở cửa hàng quần áo.
Nguồn hàng thì có thể trực tiếp qua xưởng của Lý Tiêu Hằng mà lấy.
Lúc Bạch Nguyệt Quý nghe nói, anh đã mua xong mặt bằng, và cũng đã thống nhất chuyện lấy hàng với Lý Tiêu Hằng rồi.
Cô lập tức kiểu: “……”
Cô thật sự không hiểu nổi, sao người này lại có thể nhiều sức lực đến vậy, trên giường thì sung mãn, xuống giường cũng sung mãn, cứ như thể không bao giờ biết mệt là gì.
Còn cô, thật sự chẳng muốn lăn xăn làm gì cả.
Ngay cả chuyện tích trữ tứ hợp viện cũng rất thong thả, tiền chia cổ tức từ Lý Tiêu Hằng đã tích được mấy vạn rồi mà còn chưa tiêu đến.
Có lẽ đây chính là sự “bù trừ” hoàn hảo giữa vợ chồng?
Chu Dã thì cho rằng, tất nhiên là bù trừ rồi, hợp nhau đến mức khỏi phải nói, ban đêm thì càng khỏi nói, đúng là bù trừ một cách viên mãn.
Bạch Nguyệt Quý cũng nhận ra, chỉ cần đừng bắt người này đi làm nông, thì bất kể làm gì anh cũng không thấy mệt.
Nhưng hồi còn ở quê làm đồng áng, Bạch Nguyệt Quý muốn bật cười.
Mỗi lần làm xong việc ngoài đồng trở về, trên mặt anh ta như viết bốn chữ: “Sống chẳng còn gì luyến tiếc.”
Giờ thì đúng là cá về với biển rồi, tinh thần tỏa sáng rực rỡ.
Chu Dã gọi người đến sửa sang lại cửa hàng, một cái làm cửa hàng quần áo nam, một cái chuyên đồ nữ, không chỉ có quần áo mà còn có cả giày dép.
Nhân viên thì trực tiếp tuyển từ bên ngoài.
Chu Dã cảm thấy một mình quản lý Đồng không thể cáng đáng hết mấy cửa hàng, mà cũng không thể để một người thao túng hết mọi thứ, nên nhất định phải bồi dưỡng thêm người mới để tạo áp lực cho anh ta.
Người anh chọn là một thanh niên làm việc trong cửa hàng đồ nam, tên là Trương Thuận.
Chu Dã nghe cậu ta tự giới thiệu: 23 tuổi, trình độ học vấn cấp hai. Chu Dã còn hỏi sao không cố gắng học tiếp, thi lên đại học?
Cậu Trương Thuận chỉ nói là nhà nghèo, bản thân cũng không còn nhỏ nữa, nên không có kế hoạch đó.
Bây giờ Chu Dã đã từng bước đi ra ngoài xã hội, anh cũng coi trọng học vấn, nhưng cũng không quá xem trọng.
Dù sao bản thân anh cũng chỉ học vài năm, chẳng phải cũng tự mở ra được một con đường riêng đó sao?
Cho nên so với học vấn, anh càng coi trọng năng lực của từng người.
Hiện tại thì cứ để cậu ta làm thử đã, làm tốt thì nói sau, giờ vẫn còn sớm, không cần vội.
Nhưng hai cửa hàng này trước mắt cứ giao cho cậu Trương Thuận phụ trách, từ nhập hàng đến quản lý đều giao hết cho cậu ta, dĩ nhiên lương cũng sẽ cao hơn.
Chu Dã cũng tỏ ý là sẽ bồi dưỡng cậu này, còn lại thì tùy vào năng lực của Trương Thuận mà quyết định.
Mở xong hai cửa hàng quần áo, Chu Dã lại quay về làm “ông chủ rảnh tay”, dẫn Trương Thuận đi làm quen một lượt rồi giao cả cho cậu ta.
Lần này Chu Dã ở lại thủ đô khá lâu, đến tận cuối tháng Bảy mới xuống miền Nam.
Sau khi anh đi, chỉ còn Bạch Nguyệt Quý phải đi hai cửa hàng quần áo thu tiền.
Ước mơ của cô là “tiền nhiều, việc ít”, nhưng ai kêu cô lấy phải một người đàn ông thích bày trò như vậy chứ? Lần này lại đẻ hai quả trứng nữa rồi bỏ đi, chẳng lẽ cô không phải canh chừng sao?
Nhưng đúng là phải công nhận, hai cửa hàng quần áo này làm ăn rất tốt, còn hơn cả quán ăn, quán mì trước kia.
Mà lần này Chu Dã xuống miền Nam, lại không về sớm được như trước.
Bởi vì… anh lại bận rồi!
Không phải là bận việc buôn bán cũ ở miền Nam, mà là… lại mua thêm hai chiếc xe tải, cùng với Niên Viễn Phương lập ra một đội xe.
Chu Dã bỏ vốn chính, Niên Viễn Phương cũng góp một phần, không nhiều, vì anh ta không có nhiều vốn, nhưng Niên Viễn Phương có “kênh”.
Kênh gì? Mỏ than!
Đầu năm nay, Niên Viễn Phương nghỉ việc lái xe thuê, ra ngoài tự làm riêng. Anh ta bắt đầu làm ăn ở khu mỏ than, cũng là một cơ hội tình cờ mà tiếp xúc được, lợi nhuận ở đây nghe qua là đã đủ khiến người ta đỏ mắt rồi.
Sau một thời gian tự làm, hiểu được cách vận hành trong đó, anh ta quyết định làm lớn.
Anh ta còn cố ý về quê hỏi xin địa chỉ mà trước đây Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn từng gửi thư từ miền Nam về, rồi lần theo đó tìm đến Chu Dã.
Bởi vì chỉ có Chu Dã mới có vốn để cùng anh ta làm vụ này. Tự mình làm thì cùng lắm cũng chỉ là buôn bán nhỏ, tuyệt đối không thể bung hết sức được.
Chu Dã với tài sản hiện giờ tất nhiên sẽ không vừa nghe đến là mắt sáng như sao, mà việc đầu tiên anh làm là hỏi cho rõ, việc này có chính quy không?
Kết quả là… nói thật thì… cũng không đến mức chính quy lắm.
Lúc này Chu Dã bắt đầu do dự rồi.
Giờ anh cũng là người làm ăn đàng hoàng, tính cả các cô dì làm việc giặt giũ nấu ăn này kia, dưới tay anh cũng đã có cả chục nhân viên lớn nhỏ, thật sự không còn muốn dính vào mấy vụ làm ăn không chính quy nữa.
Chỉ là, cái đường dây buôn than mà Niên Viễn Phương nắm trong tay thật sự khiến Chu Dã động lòng.
Than mà!
Không cần Niên Viễn Phương nói, Chu Dã cũng biết thứ này hái ra tiền cỡ nào. Trước đây khi còn ở “trong đó”, từng có một người cũng dính vào vụ than mà bị bắt.
Người đó quan hệ khá tốt với Chu Dã, từng được anh giúp đỡ mấy lần. Nên trong lúc nói chuyện với nhau, Chu Dã cũng từng được nghe anh ta kể sơ qua về lợi nhuận khủng khiếp của việc buôn bán than.
Đây đúng là một miếng mỡ lớn, mà còn tự dâng đến tận miệng – bảo anh chỉ vì sợ mà từ chối ngay thì quả thực không cam lòng.
Con người anh xưa nay vốn như vậy, trong xương tủy đã mang sẵn tính cách của loài sói.
Cho nên sau một hồi đắn đo, Chu Dã vẫn quyết định bắt tay làm ăn vụ này với Niên Viễn Phương!
Chuyện này, Bạch Nguyệt Quý không hề hay biết. Nếu cô biết, chắc chắn sẽ mắng anh là tham thì thâm.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không nhìn lại xem trong tay mình đã có bao nhiêu việc hái ra tiền rồi, mở cả đống cửa hàng, làm ăn ở miền Nam, rồi còn mở cả tuyến buôn bán lên phía Bắc.
Lần về nhà trước, người phụ trách bên bách hoá còn đặc biệt mời Chu Dã đi ăn nữa kia mà.
Lúc trước là anh mời người ta để tạo quan hệ, bây giờ thì người ta mời anh ăn cơm, vì lý do đơn giản – hàng điện máy bán chạy quá trời.
Chu Dã hoàn toàn có thể chuyển sang hợp tác với bách hoá khác, nên họ mới phải tranh thủ nịnh nọt trước.
Tạm không bàn mấy chuyện đó.
Chu Dã là kiểu người như vậy, tham vọng của anh theo từng lần tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà âm thầm nảy mầm và phát triển.
Ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, người không trúng quả đậm thì không giàu.
Vụ làm ăn tự đưa tới cửa thế này, vì sao anh lại không làm chứ?!
Hỏi nếu thất bại thì sao à?
Thì thất bại thôi, cùng lắm mất tiền mua hai chiếc xe tải. Nhưng bảo anh buông tay khỏi con đường buôn than này, anh thật sự không làm được!
Cho nên sau khi do dự một lúc, anh liền quyết định bắt tay với Niên Viễn Phương làm vụ than này!
Không chỉ là đường vào hàng, đường ra hàng Niên Viễn Phương cũng có đủ.
Nhưng đã gọi là hợp tác thì không thể để anh ta ôm hết được, Chu Dã cũng đích thân tham gia.
Về phần công việc ở miền Nam, nhờ có quan hệ với Quyền Ngũ Gia nên chỉ cần xuất nhập hàng bình thường là được, không có vấn đề gì lớn.
Một số chuyện giao tế, Chu Dã hiện đã để lại cho Lý Thái Sơn và cựu quân nhân từng là thủ lĩnh nhóm trước kia – hai người này hiện giờ đều đã được anh đưa ra ngoài làm việc cùng.
Còn Cố Quảng Thu đương nhiên cũng là nhân vật chủ chốt, nhưng anh ta không tham gia vào mảng quan hệ vì còn cần dưỡng giọng, không phù hợp với những bàn tiệc rượu xã giao.
Sau khi sắp xếp hết những chuyện đó, Chu Dã mới rút ra và cùng Niên Viễn Phương lên đường.