Nhìn hai người càng lúc càng đi xa, và những câu nói truyền lại kia, Ngô Phúc quả thực chân mềm nhũn cả ra.
Lưng hắn đổ một lớp mồ hôi lạnh, đợi đến khi không còn nhìn thấy Chu Dã và Cơ Tứ Gia đâu nữa, hắn không dám chậm trễ dù chỉ một giây, vội vã chạy về lại phòng riêng.
“Chu Dã đâu?” Phó Đại Long thấy chỉ có hắn quay về thì sững người hỏi.
Ngô Phúc trực tiếp làm lơ ông ta, cúi người xin lỗi Niên Viễn Phương vừa định mở miệng:
“Thật sự là nước lũ tràn miếu long vương, người nhà lại không nhận ra người nhà! Tất cả chỉ là hiểu lầm! Chuyện lần này là do đám súc sinh bên dưới túng thiếu quá mới gây ra chuyện ngu xuẩn này. Yên tâm, về tôi nhất định sẽ lột da bọn chúng! Còn xe và hàng, đảm bảo nguyên vẹn! Người của anh có ai bị thương không? Yên tâm, tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường gấp mười!”
Nếu lúc này Chu Dã mà có mặt, thấy cái bộ dạng “rùa rút cổ” của tên khốn này chắc đã cười khẩy.
Dân xã hội ai cũng thích mở miệng là câu “nước lũ tràn miếu long vương”, nhưng ai là người nhà với hắn chứ?!
Ngay cả Niên Viễn Phương cũng bị cái dáng điệu khúm núm, luồn cúi này của Ngô Phúc làm cho sững sờ, đừng nói là anh, ngay cả Phó Đại Long là người trung gian cũng sững mặt luôn.
Nhưng đã là dân giang hồ, thấy bộ dạng này là biết có biến, Phó Đại Long không nhịn được hỏi:
“Gì vậy? Chuyện gì thế này?”
Hỏi chưa dứt câu, Ngô Phúc như chợt nhớ ra sự tồn tại của ông ta, lập tức ném trách nhiệm:
“Chuyện này nói ra cũng là lỗi của ông đấy, Phó Đại Long!”
Phó Đại Long nghe xong thấy tình hình không ổn, chưa kịp nói gì, Ngô Phúc đã nổi đóa:
“Ông biết rõ Anh Dã là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia, vậy mà vẫn làm ăn kiểu này, ông không muốn sống nữa à?! Đáng lẽ chỉ cần nói một câu là xong chuyện, vậy mà bị ông làm rối tinh lên, mất mặt hết cả! Ông đúng là giỏi thật đấy!”
Phó Đại Long nghe đến đây thì chân cũng mềm nhũn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cơ Tứ Gia? Chu Dã lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia sao?!
Niên Viễn Phương lúc này có lẽ là người duy nhất còn đang lú lẫn, nhưng không ngu, anh nhận ra chắc chắn Chu Dã lại có ‘thân phận đặc biệt’ nào đó.
Phó Đại Long không chấp mấy lời vớ vẩn kia, kéo Ngô Phúc sang một bên thì thào:
“Nói rõ xem nào, Chu Dã sao lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia?”
Dĩ nhiên ông ta biết thân phận của Chu Dã, tuy chưa từng nghĩ anh đã là nhân vật gì ghê gớm, nhưng qua cách làm việc, ông ta đánh giá Chu Dã rất có tiềm năng.
Cũng chính vì vậy nên lần này mới sẵn sàng giúp làm trung gian, tuy có nhận chút “trà nước”, nhưng là nhìn vào tương lai của Chu Dã mà ra tay.
Kết quả lại không ngờ, Chu Dã lại là nghĩa đệ của Cơ Tứ Gia?!
Cơ Tứ Gia là ai chứ?!
Là một trong những người đang nắm thực quyền của nhà họ Cơ – một đại gia tộc quyền thế.
So với ông ta hay Ngô Phúc, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là tép riu, thậm chí không đủ tư cách làm nhân vật phụ trên sân khấu.
Ngô Phúc chỉ vì có cơ hội đi theo đại lão đi chúc thọ, nên mới có được một lần duy nhất lộ mặt trước Tứ gia mà thôi.
Giờ biết Chu Dã có chỗ dựa thế này, trong lòng hai người còn cần phải nói gì nữa không?
Chỉ biết âm thầm mắng Chu Dã: “Giả heo ăn thịt hổ mà cũng không cần làm tới vậy chứ? Anh muốn dọa c.h.ế.t chúng tôi à?!”
Có quan hệ như vậy mà còn đến kết giao với bọn họ làm gì?!
Phải là bọn họ kết giao được với anh mới đúng!
Vì vậy, mấy thỏi vàng nhỏ mà Phó Đại Long từng nhận từ Chu Dã, giờ phút này tựa như ăn phải thuốc tăng trưởng, nở to thành mấy thỏi vàng lớn, còn đẻ thêm vài thỏi nhỏ nữa, tất cả đều được trả lại sạch sẽ.
Không chỉ quà của Phó Đại Long, Ngô Phúc cũng y như vậy, ngoài ra xe bị giữ, hàng bị tịch thu, toàn bộ cũng được trả lại nguyên vẹn.
Chu Dã quay về là vào chiều hôm sau.
Niên Viễn Phương đã đợi sẵn từ sớm.
Sáng nay anh ta đã cho người tiếp tục khai thác trở lại, bởi anh nhìn ra được là chuyện đã ổn, nhưng vẫn không hiểu rõ đã xảy ra điều gì, nên phải đợi Chu Dã về mới hỏi.
Tối qua Chu Dã ngủ lại nhà Cơ Tứ Gia, hai người “đàm đạo dưới ánh nến” tới tận khuya.
Sáng dậy trễ, ăn trưa xong mới trở về.
Thật ra Tứ ca còn muốn dẫn anh đi gặp mấy người khác, nhưng Chu Dã nói phải về trước sắp xếp bên này đã.
Tứ ca mới đồng ý để anh quay lại, còn cho người lái xe riêng đưa về, tối nay sẽ cho người đến đón anh đi ăn tối và gặp mặt các anh em khác.
Vừa thấy Chu Dã trở lại, Niên Viễn Phương đang ôm cả bụng thắc mắc lập tức hỏi chuyện.
Chu Dã không giấu giếm, nhưng chỉ kể sơ qua.
Chỉ có một điều có thể khẳng định: từ nay về sau, ở vùng này, Chu Dã sẽ như cá gặp nước.
Chu Dã cũng nhìn thấy “bồi thường” mà Phó Đại Long và Ngô Phúc mang đến.
Anh không khách sáo gì, nhận luôn. Dĩ nhiên là nhận, nếu từ chối mới khiến hai tên kia cuống lên, còn nếu nhận lấy thì đồng nghĩa với việc anh đã bỏ qua chuyện cũ, mọi người trong lòng cũng yên tâm.
Sau cuộc trò chuyện đêm qua dưới ánh nến, Chu Dã cũng hiểu rõ địa vị của người anh kết nghĩa kia trong vùng này, mạnh tới mức nào.
Hai người kia so ra chỉ là tép riu.
Nghĩ lại thì cũng đúng là phí công vô ích, trước giờ anh đâu có biết Cơ Tứ Gia lại “khủng” như vậy, tuy từng nghe ông ấy nói qua về chuyện buôn bán than, nhưng chưa bao giờ nhắc đến gia tộc lại là bá chủ vùng này.
Mà có sẵn tình nghĩa từ trước, Chu Dã tất nhiên sẽ không bỏ phí – phải tận dụng triệt để.
Số vàng nhỏ này là anh mang từ miền Nam ra, vốn là loại được “chuộng” trong giao tế, anh giữ lại chỉ để phòng khi cần đến, lúc xin việc hoặc cần nhờ vả.
Giờ thì khỏi cần nhờ vả nữa rồi, cả mấy thỏi vàng lớn cũng có thể mang ra bán sạch.
“Hai chiếc xe không đủ dùng đâu,” Chu Dã nói,
“Anh xem gọi thêm vài người qua, mình phải mua thêm hai xe nữa.”
Niên Viễn Phương trầm mặc một lúc, nhìn anh rồi đáp:
“Chuyện đó để tôi lo, nhưng hợp đồng hợp tác của chúng ta, phải sửa lại rồi.”
“Hử?” Chu Dã quay sang nhìn anh.
“Trước kia chia năm năm,” Niên Viễn Phương nói thẳng, “giờ đổi thành một chín, tôi một cậu chín.”
Khi bắt đầu sang đây làm ăn với Chu Dã, Niên Viễn Phương từng nghĩ có thể đối phó được với những rắc rối kiểu này, nhưng sau khi đích thân trải nghiệm thực tế, anh mới nhận ra, cái vũng nước này sâu hơn anh tưởng.
Muốn thật sự đứng vững ở nơi này, anh còn cách xa lắm.
Đặc biệt là qua chuyện lần này, anh mới thật sự nhìn ra rõ ràng khoảng cách giữa mình và Chu Dã.
Còn Chu Dã, thật ra trước khi Niên Viễn Phương lên tiếng, anh cũng đã có kế hoạch riêng.
Anh định tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương thêm một năm, mở rộng quy mô đội xe, và vẫn chia lợi nhuận 50–50.
Anh tin lợi nhuận trong một năm này đã đủ để đáp lại cái “ân tình giới thiệu” mà Niên Viễn Phương dành cho anh.
Nhưng sau một năm, anh sẽ tách riêng, không tiếp tục hợp tác nữa.
Điều đó là chắc chắn. Chu Dã không thể mãi chia đều lợi nhuận cho người khác như thế.