Hợp tác mà thực lực không cân bằng thì chắc chắn không thể kéo dài.
Niên Viễn Phương vốn chỉ có một con đường buôn hàng, mà còn chưa kịp kiếm được bao nhiêu đã bị người khác để ý, muốn cắn một miếng.
Tên Ngô Phúc đó, rõ ràng là có ý hút máu.
Ngay trên bàn rượu, gã nhìn thấy Chu Dã mang theo vàng thỏi loại nhỏ, lại nghe Chu Dã nói sau này sẽ đến thăm, mà thăm hỏi thì chẳng lẽ tay không?
Thấy Chu Dã quá biết điều, sắc mặt hắn mới tốt lên.
Lợi nhuận từ hai chiếc xe tải bị đầu địa xà ăn chặn hết lượt, cuối cùng chia lại cho họ được bao nhiêu?
Riêng Niên Viễn Phương thì gần như đừng mơ kiếm được đồng nào.
Nhưng giờ có Chu Dã đứng sau, có bối cảnh, có quan hệ, chỉ cần có xe là có thể chạy hàng, không còn ai dám gây sự.
Chu Dã dự định mua thêm hai chiếc xe tải lớn nữa, cộng với hai chiếc đang có là tổng cộng bốn xe.
Anh vẫn nhớ là do Niên Viễn Phương gọi mình tới hợp tác, nên lợi nhuận từ bốn chiếc xe sẽ chia cho Niên Viễn Phương một nửa, thời hạn là một năm.
Nhưng đừng coi thường một năm, trong một năm này, số tiền kiếm được đủ để bù cho cả mấy năm Niên Viễn Phương tự buôn bán bằng một con đường cũ.
Chu Dã tự thấy mình xử lý rất có tình nghĩa, hoàn toàn không phải loại người “qua cầu rút ván”.
Nhưng… cũng chỉ đến đó là hết.
Sau một năm, anh sẽ tiếp tục mở rộng đội xe, và sẽ tách ra không hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.
Đó là kế hoạch ban đầu của Chu Dã, trước khi Niên Viễn Phương chủ động đề nghị thay đổi tỉ lệ chia lợi nhuận.
Nhưng sau khi nghe xong, suy nghĩ của Chu Dã liền thay đổi.
Bởi vì Chu Dã không thể dồn toàn lực ở đây, vợ con anh ở thủ đô, còn sự nghiệp chính nằm ở miền Nam.
Bên này cần có một người đáng tin, giỏi giang để trông coi.
Mà Niên Viễn Phương là người phù hợp, lại còn rất biết điều, chủ động nhường phần lợi, Chu Dã đương nhiên sẵn sàng tiếp tục hợp tác.
Thế nên, nghe xong lời đề nghị, Chu Dã cười:
“Anh nói vậy thì khách sáo quá rồi. Lẽ nào em vì chuyện này mà quay ngoắt bỏ mặc anh à? Anh là người đưa em đến đây, lại là người cùng thôn với em.”
Nếu Bạch Nguyệt Quý ở đây, chắc chắn đã mắng anh là đồ giả dối, nói chuyện lúc nào cũng vòng vo, chẳng bao giờ chịu nói thẳng.
Còn Niên Viễn Phương thì không phải dạng người như thế.
Anh ta lắc đầu nói:
“Tôi nhìn rõ tình hình bên này rồi. Sau này đều nhờ cậu kiếm tiền cả, nói cho đúng thì tôi được chia một phần thôi cũng là nhiều rồi.”
Nghe ý của Chu Dã, đội xe sẽ tiếp tục mở rộng, mà nguồn hàng thì vận chuyển thoải mái, anh có lấy một phần nhỏ, lợi nhuận thực tế có khi còn nhiều hơn chia đôi lúc trước.
Vì chỗ này lãi lớn, rất lớn.
Lấy xưởng gạch nhà anh làm ví dụ, xưởng đó khiến cả thôn phải ghen tị, nhưng doanh thu cả năm cũng không bằng một tháng bên này.
Mà đó mới chỉ là hai chiếc xe tải.
Nếu thành bốn chiếc, mà hàng còn vận chuyển thoải mái, lợi nhuận sẽ khủng khiếp cỡ nào?
Cho dù sau này chỉ lấy một phần, cũng vượt xa 50% trước kia.
“Không giấu gì anh, hôm qua nghĩa huynh của em nghe em nói đang làm ăn với anh, liền bảo em tách riêng ra, còn định sắp xếp cho em một tuyến đường, nhân sự cũng lo sẵn hết, em không cần đụng tay đụng chân gì.”
“Nhưng em không phải loại người qua cầu rút ván, nhất là với người trong thôn. Chuyện đó em thật sự không làm được.”
Niên Viễn Phương nhẹ nhàng thở ra.
Đúng vậy, Chu Dã giờ muốn tự làm cũng hoàn toàn không có gì cản trở.
“Em cũng muốn hỏi lại anh một câu: anh có định tự làm không? Nếu có, em cũng sẽ không ngăn cản, có em ở đây, không ai dám nhòm ngó anh đâu.”
“Tôi không có ý định đó.” Niên Viễn Phương lắc đầu.
Ở nơi này mà bảo anh tách ra làm riêng là điều không thể.
Dù có quan hệ của Chu Dã, cũng không thể dựa dẫm mãi, còn phải tự xoay xở.
Mà những chuyện đó anh ta không làm nổi.
Thế nên, anh ta vẫn muốn hợp tác, cho dù phần chia ít hơn cũng chấp nhận.
“Em tin anh là người tử tế, tin vào năng lực của anh, càng tin vào nhân phẩm của anh. Cho nên nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn là đối tác.”
Niên Viễn Phương nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Chu Dã gật đầu, tiếp lời:
“Em tin anh. Đội xe để anh phụ trách quản lý, người bên dưới cũng giao cho anh, dù sao anh thân với họ, đều là anh em cả. Còn mối quan hệ xã giao, những chuyện qua lại, em biết anh không giỏi khoản đó, cũng không thích, thì để em lo.
Em mở đường, anh lái xe. Chúng ta vẫn chia việc như cũ.”
“Những việc khác nếu phát sinh thì sau tính tiếp. Anh thấy thế nào?”
Nói xong, Chu Dã chờ câu trả lời của Niên Viễn Phương.
Hạt Dẻ Rang Đường
Niên Viễn Phương nói:
“Những chuyện khác đều không thành vấn đề. Còn về phần chia lợi nhuận, cậu cũng nói rõ luôn đi, chúng ta thỏa thuận trước, sau này mới không rối.”
Chu Dã cười khẽ.
Trong lòng nghĩ, đúng là lính xuất ngũ, đầu óc có phần thẳng thắn thật.
Cũng may Niên Viễn Phương gặp phải là mình – một người “từ bi hiền hậu” – chứ nếu là người khác, gặp một đối tác kiểu như Niên Viễn Phương, chắc đã bị ăn sạch đến chẳng còn xương.
Nhưng Chu Dã lại rất hài lòng với kiểu đối tác như thế này.
Anh mở lời:
“Chuyện một chín như anh nói hồi nãy, không được.”
Niên Viễn Phương mím môi.
Chu Dã trực tiếp bỏ qua vẻ mặt đó, nói tiếp:
“Một chín thì không được đâu. Ban đầu hai ta chia năm năm, giờ anh không muốn năm năm nữa, em cũng không muốn ép. Nhưng trên cơ sở đó, em chia cho anh một nửa phần anh bỏ ra, anh lấy 25%. Một phần thì thiệt cho anh quá.
Là đồng hương, em không thể bạc đãi anh được.”
Tâm trạng của Niên Viễn Phương lúc này đúng là như đi tàu lượn.
Anh còn tưởng Chu Dã nói “một chín không được” là vì thấy chia như vậy là quá nhiều.
Không ngờ… Chu Dã lại chủ động chia cho anh thêm 15%, thành 25%.
Thực ra, cho dù Chu Dã có mạnh tay, chỉ chia cho anh 5%, anh cũng bằng lòng đi theo.
Nhưng nói không có chút hụt hẫng thì là nói dối.
Mà giờ Chu Dã lại hành xử như vậy, Niên Viễn Phương trong lòng chỉ có bốn chữ: “Tâm phục khẩu phục!”
Đây là lần đầu tiên anh thực sự cảm nhận được một loại khí chất khác biệt từ Chu Dã.
Một loại khí chất anh từng thấy ở các lãnh đạo trong quân đội, đội trưởng của anh từng nói, đó gọi là “sức hút nhân cách”.
Một kiểu sức hút khiến người ta tự nguyện tin tưởng và đi theo.
Tự dưng anh nhớ đến một người: Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn thật ra không phải người có năng lực gì ghê gớm, nhưng cậu ta có một điều duy nhất đủ để làm nên tất cả, biết chọn người mà theo.
Lý Thái Sơn một lòng một dạ đi theo Chu Dã, Chu Dã làm gì, cậu ta liền theo làm nấy.
Năm ngoái Niên Viễn Phương về quê, tình cờ gặp Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cũng về, thấy trạng thái của Lý Thái Sơn thay đổi hoàn toàn, như biến thành người khác.
Đó là sự thay đổi khi đi theo Chu Dã.
Rõ ràng Chu Dã không hề bạc đãi người anh em thuở nhỏ ấy.
Bây giờ, Chu Dã cũng không bạc đãi mình, thậm chí sẵn sàng chia cho anh 25% lợi nhuận.
Với mức chia này, anh chắc chắn sẽ kiếm được đầy túi đầy tay, hơn xa những gì anh từng tưởng tượng trước khi rủ Chu Dã đến đây hợp tác.