Chu Dã nhìn đồng hồ thấy còn kịp, liền gọi mấy đứa con trai lớn đi tắm ở nhà tắm công cộng.
Chờ anh dẫn tụi nhỏ tắm xong quay về thì Bạch Nguyệt Quý đã có mặt ở nhà, Cậu Cố cũng đến rồi.
Còn mợ thì chưa về, bà còn bận một lúc nữa mới về được, vì giờ này là lúc buôn bán trước rạp chiếu phim đang vào cao điểm, nhiều người trẻ sau giờ tan làm hẹn nhau đi xem phim.
Cùng với mẹ Lý Thái Sơn, hai người bận rộn không ngớt.
“Dạo này mày đi đâu mà đen thế hả?” Cậu Cố hỏi, vừa mới đưa Tiểu Kế Kế và Tiểu Ngư đi chơi về, giao lại cho mẹ của từng đứa xong là đến ngay khi nghe tin cháu trai đã về.
Quả là đen đi thấy rõ thật.
Bạch Nguyệt Quý tất nhiên cũng nhận ra, anh mới trắng ra được không bao lâu, giờ không biết lại chạy đi đâu mà đen thui như cục than vậy.
“Thì bận quá mà.” Chu Dã cười nói, “Lúc rảnh thì trắng, nhưng lúc bận bịu suốt ngày nắng mưa sương gió thế này, làm sao không đen được chứ.”
“Cũng phải biết giữ sức, tiền kiếm từ từ, đừng vội.”
Chu Dã cười, “Cậu nói câu này phải nói với mợ ấy chứ, mợ còn chưa về ạ?”
Bạch Nguyệt Quý bật cười: “Cậu quan tâm anh mà anh còn dám chọc cậu.”
“Anh nào dám chọc cậu, cậu mà giận là cầm gậy đuổi anh luôn đấy.” Chu Dã vừa cười vừa nói.
Cậu Cố cười nói: “Thôi, tụi bây ăn cơm đi, ăn xong thì nghỉ ngơi cho ngon.”
“Cậu không ăn chung à? Ở lại ăn đi mà.”
“Con dâu cậu nấu xong hết rồi.” Cậu Cố xua tay.
Dù thức ăn nhà con dâu thứ hai không thể so với bên nhà cháu trai, nhưng có gì đâu mà phải câu nệ, được ăn no là hạnh phúc rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Hai ông bà cũng không phải kiểu ở nhà cháu lâu ngày ăn uống ngon lành rồi quên mất những ngày xưa cực khổ.
Ăn ngon tất nhiên là tốt, nhưng cơm rau giản dị, ăn no bụng cũng chẳng có gì không hay.
Đến khoảng 7 giờ rưỡi tối, mợ và mẹ Lý Thái Sơn mới tất bật về đến nhà.
Nghe tin cháu trai về rồi, mợ liền sang sau khi ăn xong.
“Ối giời, sao cháu đen thui thế này?” Mợ vừa nhìn thấy cháu là thốt lên.
“Thật đen đến mức đó sao?” Chu Dã sờ mặt, rồi thở dài, “Cũng hết cách, bên đó nắng gắt lắm.”
“Không mang dù, không đội mũ gì à? Phơi nắng cỡ đó, lỡ cảm nắng thì sao.”
“Cảm nắng chắc không đến mức, lúc còn ở quê cực hơn mà có sao đâu.” Chu Dã cười, rồi hỏi chuyện buôn bán của mợ, “Giờ mợ làm ăn lớn rồi à, bận rộn tới tận giờ mới về?”
Mợ liếc mắt, “Có bằng cháu làm ông chủ được không?”
Bà với mẹ Lý Thái Sơn sáng sớm chuẩn bị hàng, trưa ngủ một giấc, khoảng hai giờ chiều bắt đầu ra rạp chiếu phim bán hàng.
Tới tầm bảy giờ mới dọn hàng, đi bộ về tới nhà thì đúng khoảng bảy giờ rưỡi.
Một ngày bận thật đấy, nhưng hai bà rất vui vẻ, không hề thấy cực khổ mà còn tràn đầy tinh thần.
Vì lời lãi thật sự khá tốt.
Chỉ là không thể kéo dài mãi, gần đây rạp chiếu phim xuất hiện nhiều người bán hàng vặt hơn, mẫu mã cũng phong phú hơn nhiều.
Nếu không nhờ hai bà còn kiêm cả buôn sỉ, thì e là chẳng cạnh tranh nổi với mấy người bán rong khác.
Chu Dã cười, biết mợ cũng mệt rồi, thấy thời gian cũng muộn, anh liền khuyên bà về nghỉ ngơi.
Sau đó, anh lại cùng mấy đứa con lớn ngồi xem tivi, nói chuyện một lúc rồi bảo tụi nhỏ đi ngủ.
Đợi tắt đèn xong anh mới về phòng.
Bạch Nguyệt Quý đang giả vờ ngủ, nhưng Chu Dã chẳng lẽ lại không hiểu vợ mình?
Trời cuối tháng Chín đã bắt đầu se lạnh, đương nhiên phải đắp chăn mỏng, anh liền chui vào nằm cùng, khiến cô không thể giả vờ được nữa.
“Anh đừng làm loạn, mai em còn có tiết học đấy.”
“Vợ ơi, để anh thương một chút thôi, anh không quậy nhiều đâu, mai nhất định cho em đi học.” Con sói đầu đàn lên tiếng đầy dụ dỗ.
Kết quả là sáng hôm sau, Bạch Nguyệt Quý không thể đến lớp. Phải đến chiều mới xuất hiện ở trường.
Bạn cùng phòng là Lý Tiêu Tiêu thắc mắc: “Nguyệt Quý, sao đang yên đang lành lại nghỉ học thế?”
Hai người bạn cùng phòng đã có gia đình thì liếc cô rồi trêu: “Còn hỏi gì nữa, chắc chắn là bố tụi nhỏ về rồi.”
Lý Tiêu Tiêu và mấy cô bạn chưa chồng: Thề là chẳng muốn hiểu ra vấn đề nhanh vậy đâu!
Bạch Nguyệt Quý đỏ mặt, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản chuyển chủ đề.
Tối hôm đó về nhà, cô liền “xử lý” Chu Dã một trận ra trò.
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã thật sự bị đánh mà không dám đánh lại, bị mắng cũng không cãi, bị vợ đập rồi còn hỏi:
“Em có đau tay không? Đưa anh thổi cho?”
Khiến Bạch Nguyệt Quý ngoài việc đ.ấ.m nhẹ anh hai cái thì chẳng làm gì được hơn.
“Còn không mau khai ra, suốt hai tháng qua anh đi với Niên Viễn Phương làm cái gì, mà phơi nắng thành ra như vậy?”
Tối hôm qua cô không hỏi là vì cô hiểu con người này, sau từng ấy ngày không gặp, nếu không cho anh “ăn” cô vài lượt cho đã ghiền thì đừng hòng anh mở miệng nói chuyện nghiêm túc.
Cái người này mà gặp lại cô sau thời gian xa cách là trong đầu chỉ còn đúng một việc:
“Ăn vợ đã, trời có sập cũng tính sau.”
Còn việc Bạch Nguyệt Quý biết anh đi cùng Niên Viễn Phương là do trước đó nghe từ Cố Quảng Thu.
Chẳng phải lần trước anh có gọi điện cho Ngô Nhị Gia, rồi nhờ Lão Tam của họ mang lời nhắn về sao?
Tình hình ở phía Nam, dù Bạch Nguyệt Quý không đích thân tới, nhưng cũng nắm rõ.
Một chuyến đi mà kéo dài tận hai tháng, chẳng phải quá bất thường sao?
Vì thế, cô chọn thời điểm, lén ra ngoài gọi điện tới phía Nam, nhờ Cố Quảng Thu ra tiếp máy.
Cố Quảng Thu cũng không giấu giếm, bảo rằng Chu Dã đã đi cùng Niên Viễn Phương, không rõ đang bận chuyện buôn bán gì.
Thế là cô biết rõ đầu đuôi rồi.
Chu Dã tất nhiên chẳng hề có ý định giấu vợ, bèn kể hết mọi chuyện về việc đi Tây Bắc làm ăn than đá với Niên Viễn Phương, trong đó có nhắc đến nhân vật tên là Cơ Tứ gia.
Trước đây Bạch Nguyệt Quý vẫn luôn băn khoăn một chuyện.
Trong nguyên tác, quá trình Chu Dã làm giàu thật sự không được viết nhiều, chỉ có một đoạn vài năm sau đó: anh đã trở thành đại phú hào, được lên truyền hình phỏng vấn.
Nhưng sau khi đến Bắc Kinh, mọi việc Chu Dã làm đều là buôn bán nhỏ.
Phía Nam thì nhờ quan hệ của Ngô Nhị Gia, chứ nếu không có, thì cùng lắm anh cũng chỉ là con buôn trung bình khá.
Nếu như không phải cô thi đậu vào thủ đô, nếu như không phải cô sinh cho anh Lão Tam để cậu bé được Ngô Nhị Gia nhận làm con nuôi, thì Ngô Nhị Gia liệu có quen biết gì đến Chu Dã?
Vậy thì, rốt cuộc ban đầu anh làm giàu bằng cách nào?
Cô từng suy đoán: chẳng lẽ là do bố chồng còn có người thân để lại thế lực gì đó, nên Chu Dã mới dựa vào đó mà vươn lên?
Cho đến hôm nay, cuối cùng cô mới chạm được đến sự thật.
Trong nguyên tác, tuyến phát tài của Chu Dã và Niên Viễn Phương hoàn toàn không được miêu tả rõ, đó mới chính là điểm khởi đầu cho con đường trở thành đại phú ông sau này của anh.
Vì trong nguyên tác, Hứa Nhã và Sở Sương đều có mối quan hệ khá tốt với Dương Nhược Tình,
Còn Hứa Nhã với Niên Viễn Phương là cặp đôi phụ chính diện, có được miêu tả ít nhiều.
Và đúng là trong nguyên tác có nói đến việc Niên Viễn Phương sau này có liên quan tới việc kinh doanh than đá.
Mà chỉ dựa vào một mình Niên Viễn Phương, làm sao đứng vững được ở vùng Tây Bắc khắc nghiệt đó?
Phải là nhờ vào vận may của Chu Dã, cái “phúc duyên” khi ở trại lao động cải tạo nhận một người anh kết nghĩa.
Cùng nằm trên một chiếc giường, Chu Dã là người thế nào, Bạch Nguyệt Quý hiểu rõ vô cùng.
Có được một mối quan hệ như vậy ở vùng đó, anh nhất định sẽ như cá gặp nước, vẫy vùng thẳng tiến lên trời.