Thật ra suy đoán của Bạch Nguyệt Quý gần như chính xác đến tám, chín phần.
Trong nguyên tác – tức khi không có cô – đúng là Chu Dã từng làm con buôn hàng lậu, cũng kiếm được chút vốn liếng.
Cũng chính vì biết anh có vốn này, nên Niên Viễn Phương mới tìm đến hợp tác, chia lợi nhuận năm năm.
Từ đó mới thật sự bắt đầu hành trình khởi nghiệp trở thành đại phú hào.
Dùng một câu để tóm gọn thì nghe dễ, nhưng quá trình lại cực kỳ gian truân, còn khổ hơn kiếp này của anh gấp bội.
Nhưng ở kiếp này, nhờ có cô mà trước khi lên Tây Bắc, Chu Dã đã có sẵn một nền tảng tài chính vững chắc.
Mời khách ăn uống, anh chưa từng keo kiệt, chỗ nào đắt là đến chỗ đó.
Cũng vì vậy nên lần trước nhờ Phó Đại Long đến nhờ vả Ngô Phúc làm người trung gian, anh mới có cơ hội gặp được Cơ Tứ gia ở tửu lâu hôm đó.
Nơi đó cực kỳ xa hoa, tiêu xài dưới trăm đồng thì đừng mong ngồi xuống nổi.
Nhưng Chu Dã thì sẵn sàng vung tiền. Nhờ đó, tình tiết trong nguyên tác vốn là phải hai năm sau mới vô tình gặp lại Cơ Tứ gia, thì nay được đẩy sớm lên trước.
Dù rằng hai tháng ở bên kia cũng phải cúi đầu khom lưng, không dễ chịu gì, nhưng thực ra anh chẳng khổ sở mấy, cùng lắm là nói lời hay, nịnh nọt, chiều chuộng người ta. Gọi là chịu thiệt cũng chẳng đúng.
Muốn làm nên đại sự, đến chừng đó còn không chịu nổi thì nói gì?
Mấy cậu thiếu gia nhà giàu thì có thể kiêu ngạo, chẳng cần phải nhún nhường, vì họ là người được người khác nịnh nọt.
Nhưng Chu Dã không phải như thế.
Anh đang phấn đấu để trở thành người giàu đời đầu – phú nhất đại.
Mặt mũi là thứ gì? Ăn được không?
Tuyệt đối đừng áp cái kiểu sĩ diện của Niên Viễn Phương lên người anh.
Mà kiếp này thì đã khác rồi.
Sự xuất hiện của Bạch Nguyệt Quý thay đổi rất nhiều điều.
Người đàn ông cục mịch ấy sớm đã có bốn đứa con trai, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Dù có ra ngoài bươn chải, trong nhà không giúp được việc gì lớn, nhưng về tinh thần, vẫn luôn là chốn hậu phương ấm áp tiếp thêm sức mạnh cho anh.
Huống hồ, nhà cũng không phải không giúp gì, bố nuôi của Đâu Đâu là Đổng Kiến mở rộng tư duy và tầm nhìn cho Chu Dã.
Bố nuôi của Lão Tam – Ngô Nhị gia – đem lại cho Chu Dã nhân mạch và thế lực.
Còn Bạch Nguyệt Quý thì khỏi phải nói, sự hỗ trợ của cô là vô hình, nhưng lại quan trọng nhất.
Cô không nói cho anh biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, vì Chu Dã không cần điều đó.
Chỉ cần vợ anh ở nhà yên ổn, đó chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với anh rồi.
Tuy kịch bản gốc rất mạnh mẽ, nhưng dù cô đã làm nó lệch khỏi quỹ đạo, thì cuối cùng vẫn đẩy Chu Dã về đúng hành trình thuộc về anh.
Chu Dã nhìn người vợ đang đăm chiêu trầm tư, liền bắt đầu cởi nút áo của cô.
Bạch Nguyệt Quý một lúc sau mới hoàn hồn, thấy anh như vậy thì lập tức:
“… Anh không thể đàng hoàng nói chuyện với em được à?”
Chu Dã vừa hôn vừa nói:
“Đây chẳng phải là đang nói chuyện đàng hoàng sao? Là em đang nói chuyện thì tự lạc thần đấy chứ, còn trách anh không nghiêm túc.”
“…”
Cuối cùng Bạch Nguyệt Quý mệt đến thiếp đi, trước khi ngủ chỉ còn lại một suy nghĩ:
Ai là người chịu không nổi cơ chứ? Phải là em mới đúng!
Cái này là định bù hết hai tháng xa cách à?!
Chu Dã thì rất tự nhiên mà cho là đương nhiên phải bù!
Vợ anh đâu phải quả phụ, có chồng sờ sờ ra đấy, chẳng lẽ để vợ chịu cảnh phòng không gối chiếc?
Phải hạnh phúc! Phải đầy đủ cả “tình lẫn dục”!
Chuyện nợ trước đó? Không sao, lần này về nhà anh sẽ ở lại khoảng nửa tháng, nửa tháng là đủ để “trả hết nợ”.
Chu Dã ngâm mình trong “hương thơm ôn nhu” của vợ ba ngày trời, đến ngày thứ tư mới đi tìm Ngô Nhị gia.
Mang theo hai món quà, một là ly rượu, một là bình rượu.
Một bộ trọn gói, cả hai đều là đồ cổ, là lễ vật mà người ta biếu khi anh còn ở Tây Bắc.
Anh không rành mấy thứ này, chỉ cảm thấy có vẻ đáng giá, nên mang về.
Quả nhiên là đáng giá thật.
Ngô Nhị gia vừa nhìn đã nhận ra ngay:
“Đây là đồ từ thời Tiên Tần đấy.”
“Tiên Tần à? Thế thì lâu đời lắm rồi.” Chu Dã cảm khái.
Ngô Nhị gia gật đầu, “Cậu lấy từ đâu ra?”
Chu Dã bèn kể lại chuyện anh sang Tây Bắc một lượt, Ngô Nhị gia nghe xong thì nói:
“Lần trước sao cậu không gọi báo tôi một tiếng? Tôi cũng có quen biết vài người ở bên đó.”
Anh ta làm trong lĩnh vực này, thật sự là đi đâu cũng có quan hệ khắp nơi.
Chu Dã cười nói:
“Em biết chắc là anh có người quen ở đó, nhưng chẳng phải lần này không cần đến sao? Nếu thực sự cần, em còn khách sáo với anh được à?”
“Làm ăn than đá ở bên đó không dễ đâu, chẳng thua kém gì phía Nam cả.” Ngô Nhị gia nhìn anh.
Chu Dã gật đầu:
“Em biết. Nhưng anh kết nghĩa của em là người bản địa, giờ cơ bản chẳng cần lo gì nhiều nữa.”
“Nhà nào vậy?”
“Nhà họ Cơ.”
Nghe đến đây, Ngô Nhị gia nhướn mày:
“Họ Cơ à? Vậy thì đúng là không tồi. Tôi có nghe nói nhà họ Cơ có ‘bốn con rồng’.”
Chu Dã cười:
“Anh Ngô cũng biết rồi cơ à.”
Anh em nhà Cơ Tứ gia ra ngoài thường được gọi là “Tứ long nhà họ Cơ”, thế lực ở địa phương thuộc dạng không cần bàn cãi.
Ngô Nhị gia gật đầu, chỉ bình thản nói một câu:
“Cậu có số hưởng đấy.”
Không nói thêm gì nữa.
Bộ ly và bình rượu kia Chu Dã cố tình mang về biếu anh ta, Ngô Nhị gia cũng không khách sáo mà nhận.
Vì trong bộ sưu tập của anh ta, hiện vẫn thiếu các món đồ từ thời Tiên Tần, anh ta chỉ có vài đồng tiền đồng, một cây đại đao và một cây thiết chùy.
Ngô Nhị gia không mê nhiều thứ, nhưng với đồ cổ loại này thì đúng gu, Chu Dã lần này tặng quà rất đúng ý anh ta.
Huống hồ, với tình cảm hiện tại anh ta dành cho đứa con nuôi, thì quà của bố ruột cậu bé gửi tới, anh ta tất nhiên sẽ vui vẻ nhận.
Về phần Chu Dã, anh cũng biết những món đồ cổ kiểu này có thể rất đáng giá sau này, nhưng đối với anh, tặng quà là lễ nghĩa, là qua lại.
Đâu thể mãi để người ta cho không nhà mình được, thỉnh thoảng cũng phải có chút quà đáp lễ.
Không cần phải cân đo đúng bằng nhau với những gì Ngô Nhị gia từng tặng, miễn là có tấm lòng là đủ rồi.
Hạt Dẻ Rang Đường
Rời khỏi nhà Ngô Nhị gia, Chu Dã đi vòng ra ngoài, đến xem các cửa hàng của mình. Hai cửa tiệm do quản lý Đồng phụ trách hoạt động khá tốt, buôn bán còn nhỉnh hơn trước một chút.
Còn hai cửa hàng thời trang thì đã có sự thay đổi.
Ban đầu là bán cả quần áo nam và nữ, nhưng về sau quần áo nam bán kém hơn nên Bạch Nguyệt Quý đã đổi cả hai sang bán toàn đồ nữ, vẫn để Trương Thuận quản lý.
Mà đúng là kinh doanh thời trang nữ ăn nên làm ra hơn hẳn các tiệm ăn.
Lần này Chu Dã về, bèn chính thức đề bạt Trương Thuận lên làm quản lý, phụ trách cả hai cửa hàng thời trang.
Đồng thời, anh còn bắt đầu tìm thêm các mặt bằng mới, dự định mở thêm vài cửa hàng nữa.
Về phần thiết kế và trang trí thì cứ theo mẫu hai tiệm trước đó là được, đều có thể giao cho quản lý Trương xử lý.
Đến khi Bạch Nguyệt Quý nghe tin thì Chu Dã đã xem được ba mặt bằng, chuẩn bị làm tới rồi.
“… Hết mặt bằng này tới mặt bằng khác, anh không biết mệt à?” Cô nói.
Chu Dã kéo vợ vào lòng cười:
“Mệt gì chứ, có phải anh tự chạy đâu. Có người lo việc rồi, anh chỉ cần ngồi thu tiền thôi mà.”
Nói thì… cũng không sai.
Chu Dã cảm khái:
“Tranh thủ lúc còn trẻ kiếm thật nhiều, kiếm trăm vạn gì đó, sau này cả đời chẳng cần lo nghĩ nữa.”