Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên Đảo

Chương 121

Tần Trí Viễn muốn từ chối, nhưng Ôn Như Ý lại cười cười, trực tiếp đồng ý: “Được, lát nữa chúng tôi cất đồ đạc xong sẽ đến ngay.”

Tần Trí Viễn: ...

Anh biết bữa cơm tối nay chắc chắn không dưới 3 tiếng đồng hồ.

 

Được thôi, anh nhịn thêm 3 tiếng vậy!

Hai người cất đồ đạc xong, Tần Trí Viễn tắm rửa sơ qua và thay đồ, sau đó mới sang nhà kế bên.

Lần này khách đến nhà họ Bao cũng đều là người của đoàn ba, chủ yếu là vì trong đợt tuyển dụng lần này, Kim Quế Hoa được nhận vào làm cho nên vui mừng, muốn mời mọi người ăn bữa cơm.

 

Giang Vĩnh Quân biết Tần Trí Viễn lần này bị thương, đặc biệt hỏi thăm anh nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, bày tỏ sự cảm ơn đặc biệt đối với Ôn Như Ý vì lần này có thể kéo được sự đầu tư từ nhà máy Phúc Nhân.

Bộ đội vốn dĩ đã nghèo, phải biết là nếu như họ tự xây dựng nhà máy, thứ nhất chưa nói đến đầu tư thiết bị, còn phải tự đi xử lý vấn đề tiêu thụ, thêm nữa là trả tiền lương cho một lượng lớn công nhân, nghĩ thôi đã đau đầu.

Kim Quế Hoa rất phấn khởi, nâng rượu lên cụng ly với mọi người: “Lần này Như Ý đúng là đã làm cho quân tẩu bọn chị nở mặt nở mày, phó đoàn trưởng Tần, cậu cưới được cô vợ này thật là tốt, quân tẩu bọn tôi đều biết ơn cậu đấy.”

Chương Quốc Hiền cũng gật đầu, nhìn Tần Trí Viễn, giơ ngón tay cái lên: “Những cái khác không nói, cậu đúng là biết chọn vợ.”

Tần Trí Viễn đương nhiên biết vợ mình tốt mà, thế họ có thể ăn bữa cơm này xong sớm một chút được không? Anh đang gấp đấy.

Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện không hề như ý anh, trên bàn ăn mọi người càng ăn càng phấn khởi, trò chuyện cũng càng ngày càng rộng, từ chuyện phân xưởng đến chuyện gia đình rồi chuyện con cái, còn hỏi hai người họ định khi nào có con.

Tần Trí Viễn nghe mà sắp thổ huyết, hai người họ còn chưa động phòng nữa đấy, con cái ở đâu ra, anh chỉ vội nói: “Sắp rồi, đợi ăn cơm xong bọn tôi lập tức suy nghĩ.”

Ôn Như Ý nghe đến đây liền biết người đàn ông này đã bồn chồn rạo rực, sắc mặt cô hơi đỏ: “Chuyện này bọn tôi đều thuận theo tự nhiên.”

Mọi người cũng chỉ là trò chuyện vậy thôi, cũng không có ý giục họ sinh con, bữa cơm này bắt đầu từ lúc 6 giờ hơn đến 9 giờ tối, cuối cùng lúc Tần Trí Viễn lên tiếng nói muốn về thì mới kết thúc.

Trước khi đi, Bao Trung Hoa cũng không biết lấy từ đâu ra một túi đồ rồi đưa cho anh: “Đây là lúc trước tôi bị thương chị dâu cậu đến bệnh viện mua về cho tôi bồi bổ sức khỏe, cậu cầm về nấu canh uống.”

Tần Trí Viễn đương nhiên là nhận lấy, cuối cùng, anh lại nhìn Chương Quốc Hiền hỏi: “Chính ủy, lúc trước ông nói với tôi rằng đợi tôi quay về sẽ cho tôi nghỉ phép hai ngày đúng không?”

Chương Quốc Hiền nghĩ một hồi, cũng không nhớ mình có từng nói như thế không: “Tôi có nói vậy sao?”

Tần Trí Viễn vừa nghe ông không muốn thừa nhận, cau mày trực tiếp kháng nghị: “Có nói, ông nói ra biển về sẽ cho tôi nghỉ ngơi hai ngày, bây giờ tôi bị thương, ông không thể nuốt lời chứ.”

Chương Quốc Hiền nghe vậy cũng không kìm được bật cười, thằng nhóc này, lúc trước bị trúng đạn s.ú.n.g cũng không mở lời xin nghỉ phép, bây giờ chẳng qua chỉ là khâu vài mũi kim thôi mà đã chủ động lên ti, ai không biết còn tưởng anh bị thương gì nghiêm trọng đấy, nhưng mà cuối cùng ông ấy vẫn phê duyệt cho anh nghỉ, dù sao thì người ta cũng thật sự bị thương rồi.

Kết thúc bữa cơm tối bên này, hai vợ chồng họ về nhà, Tần Trí Viễn vừa nãy đã tắm rửa, lúc này anh đun nước nóng cho Ôn Như Ý xong lại đi giặt quần áo của mình, đợi anh giặt xong Ôn Như Ý cũng tắm ra.

Ôn Như Ý tưởng anh vẫn chưa giặt đồ, bèn nói: “Anh lấy quần áo ra trước đi, lát nữa em giặt chung luôn.”

Bây giờ toàn thân Tần Trí Viễn đang nóng rang, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, nhìn đôi chân trắng trẻo của cô, anh làm gì còn tâm tư để cô đi giặt quần áo, anh lập tức đưa tay ra kéo cô lại.

Ôn Như Ý giật mình hét lên một tiếng, cả cơ thể được người đàn ông bên lên không trung và đặt xuống giường: “Anh làm gì thế!”

“Lo quần áo cái gì, bây giờ em lo anh trước đi.” Người đàn ông thở gấp, nhỏ tiếng lẩm bẩm bên tai cô.

Ôn Như Ý bị anh ôm chặt ở dưới, cảm nhận được thân thể rắn chắc của anh, nhìn gân xanh nổi trên trán anh, đôi mắt cười đỏ ngầu, lộ ra vẻ nguy hiểm khó tả.

Cô biết bản thân lần này muốn quản cũng quản không được, chỉ tức mà la lên: “Gấp cái gì mà gấp, cẩn thận vết thương của anh!”

Bình Luận (0)
Comment