Tần Trí Viễn đang đợi phóng tên lửa: “Không sao đâu vợ, anh sẽ nhẹ chút.”
Nói xong, đôi môi người đàn ông trực tiếp dán chặt xuống, nuốt chửng hết hơi thở của cô.
Ban đầu, Ôn Như Ý còn lo lần đầu tiên anh có thể không hiểu lắm, nhưng ở phương diện này người đàn ông thật sự rất có thiên phú, hoặc là anh đã nghĩ đến giây phút này quá lâu rồi, trong đầu anh đã luyện tập vô số lần, cho nên anh đã không cần thầy mà tự học được các loại kỹ năng.
Dưới sự tấn công của anh, Ôn Như Ý thua dồn dập, cô chỉ vừa xấu hổ vừa cáu, liên tục xin anh và nhắc nhở anh chú ý đến vết thương đừng để bị bung chỉ.
Nhưng Tần Trí Viễn sao lại nghe lời cô được, anh phải để cho cô biết, đêm kết hôn hôm đó thật sự chỉ là sự cố, lưng của anh từ trước đến nay đều tốt, những ngày đó họ chỉ có thể đơn thuần đắp chăn cũng đều là sự cố, vì để chứng minh bản thân, vết thương của anh có thể không quản, cho nên đối với sự nhắc nhở và xin tha của cô anh phớt lờ.
Bên ngoài ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, gió thổi rét mướt, bên trong lại nổi lên giông bão dữ dội, giữa những tiếng nức nở hết lần này đến lần khác, người đàn ông đã thành công chứng tỏ bản thân trong hai giờ, rửa nhục bản thân!
Ôn Như Ý đến đây chưa từng trải qua bão tố, nhưng bây giờ cô đã trải qua cơn sóng lớn cuốn trôi mọi thứ trong nhà, chỉ để lại một đống hỗn độn, cơ thể cô giống như được vớt ra từ hồ nước vậy, vô cùng ướt át, cô muốn đứng dậy đi tắm, nhưng cô mệt mỏi buồn ngủ đến mức không muốn cử động chút nào.
Tần Trí Viễn mới ăn mặn, hoàn toàn chưa ăn no, mặc dù vẫn còn muốn ăn thêm vài miếng, nhưng trông cô như thế này nên anh cũng từ bỏ suy nghĩ, sau đó anh xuống giường, mặc đại chiếc quần vào, đến phòng vệ sinh lấy nước lau người cho cô.
Sau khi ăn uống no say, tâm trạng của anh rất tốt, ôm người phụ nữ ngủ một giấc đến hơn 9 giờ sáng hôm sau.
Ôn hương nhuyễn ngọc còn nằm trong vòng tay, Tần Trí Viễn vốn dĩ không muốn dậy sớm như thế, nhưng nhìn căn phòng hỗn độn, cuối cùng anh phân vân một hồi cũng dậy khỏi giường.
(Ôn hương nhuyễn ngọc (温香软玉): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.)
Đầu tiên là anh quét dọn căn phòng lại, sau đó mang quần áo ga giường gì đó đem đi ngâm, sau đó đi mua con gà về hầm canh, đợi gà lên nồi, quần áo cũng đã ngâm kha khá.
Nhưng chuyện đàn ông mà giặt quần áo này nếu như truyền ra ngoài chắc chắn mất mặt, cho nên anh do dự một hồi, anh ở trong nhà giặt quần áo, đợi sau khi giặt xong, anh nhìn trái nhìn phải một cái, phát hiện hai nhà kế bên không có ai, cho nên vội vàng xách đồ ra bên ngoài phơi.
Nhưng thật trùng hợp, phơi được một nửa, cửa nhà họ Bao mở ra, Bao Trung Hoa bế con cùng với Kim Quế Hoa từ trong nhà đi ra.
Nhìn thấy anh đang phơi quần áo, còn có đồ nhỏ màu hồng của phụ nữ, Bao Trung Hoa trợn tròn mắt: “Tần Trí Viễn, cậu đang làm gì thế?”
Tần Trí Viễn vẫn chưa đáp lại, Kim Quế Hoa đã hừ một tiếng: “Đang làm gì, đang phơi quần áo đấy, sao anh lại nhìn không hiểu thế?”
Bao Trung Hoa đánh c.h.ế.t cũng không tin được, bật cười ha ha: “Tiểu Ôn giặt nhỉ, cậu ấy có thể làm cái này à? Lần sau để những tên lính dưới tay nhìn thấy thì không phải sẽ cười cậu ấy sao.”
Tần Trí Viễn nghe thấy lời này không vui: “Sao tôi lại không thể giặt được, tôi nói cho anh biết, số quần áo này, ga giường này đều là do tôi giặt đấy.”
Bao Trung Hoa vẫn chưa phản ứng, Kim Quế Hoa lập tức đập anh ấy một cái, tức giận nói: “Anh xem Tiểu Tần nhà người nhà, kết hôn rồi, ở nhà không phải nấu cơm thì là giặt quần áo, còn cày đất nữa, em sinh cho anh hai đứa con, những cái khác không nói, anh giặt đồ cho em với con được mấy lần rồi?”
Bao Trung Hoa vô thức thu vai lại, lùi sau hai bước: “Anh không có sao? Lúc trước phải có chứ, em nhớ nhầm rồi, anh chắc chắn đã từng giặt.”
Kim Quế Hoa lại đánh anh một cái nữa: “Chúng ta kết hôn sắp mười năm, số lần anh giặt quần áo, một bàn tay có thể đếm hết, thế có tính không?”
Bao Trung Hoa nói với vẻ mặt vô tội: “Không phải, nói thì nói thôi, sao em đánh anh làm gì?”