Vào giờ phút quan trọng này, Triệu Tú Hoa làm gì chịu về, đợi hai người đó vừa đi, bà nhìn Ôn Như Ý nói: “Xem ra có lẽ phải qua ngày mai mới có thể sinh, bây giờ con không đau thì ngủ trước đi, lát nữa mẹ đến chỗ y tá hỏi thử có thể nấu cho con canh trứng gà đỏ không.”
Thời gian này bà đến bệnh viện khám thai với Ôn Như Ý cũng nhiều lần, biết chỗ họ có một căn tin nhỏ, vừa nãy bà cũng mang một ít đồ từ nhà đến, muốn làm cho Ôn Như Ý ăn.
Ôn Như Ý vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lúc nãy bác sĩ cũng nói, sợ nửa đêm cô sinh, cô phải ăn no mới có sức sinh, nên cuối cùng cô cũng đồng ý.
Đợi bà vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tần Trí Viễn, anh nhìn bụng của Ôn Như Ý như quả đồi núi vậy, trong bụng hình như có gì đó nhú qua nhú lại, anh hiếu kỳ đưa tay chạm vào, kết quả đứa bé trong bụng dường như có phản ứng vậy, trực tiếp đạp một cái vào lòng bàn tay anh.
Mắt anh trợn to lên, nhìn Ôn Như Ý: “Em nhìn thấy không, vừa nãy thằng bé đá anh!! Lúc trước chưa từng có như vậy, bây giờ hai cha con anh giao tiếp với nhau rồi!”
Ôn Như Ý cũng cảm nhận được rồi, cô chỉ lườm anh một cái: “Thằng bé, hai cha con giao tiếp nữa chứ, sao anh biết là con trai? Lỡ như là con gái thì sao.”
Tần Trí Viễn cũng không biết đứa bé này là con trai hay con gái, nhưng lúc trước họ có thảo luận với nhau, con trai hay con gái đều được, dù sao cũng là giống của anh: “Thế thì cha với con gái giao tiếp với nhau.”
Ôn Như Ý cong khóe môi cười: “Như vậy còn được.”
Không lâu sau, Triệu Tú Hoa mang canh trứng gà đỏ đến, Ôn Như Ý cũng ăn hết trứng gà và uống nước đường, sau khi cô đi vệ sinh xong thì quay lại giường nằm, cũng không biết có phải vì ăn đồ ăn vào, đường huyết tăng cao hay không mà cô mới nằm xuống chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi rồi.
Nhưng cô ngủ không được sâu giấc, trong bụng cứ thấp thoáng cảm nhận được cơn đau nhẹ, cũng không biết ngủ bao lâu, bụng cô đột nhiên đau dữ dội, miệng bất giác la lên một tiếng, sau đó cô thức giấc.
Trong phòng bệnh, Tần Trí Viễn và Triệu Tú Hoa đều đang chợp mắt, nghe thấy cô hét lên thì đều tỉnh dậy, Triệu Tú Hoa lập tức hỏi: “Có phải con đau rồi không?”
Ôn Như Ý gật đầu, cô bị đau làm thức giấc, cơn đau đó khiến người ta đổ mồ hôi trán, người run rẩy: “Mấy, mấy giờ rồi?”
Tần Trí viễn nhìn đồng hồ: “Hai giờ hơn, gần ba giờ sáng rồi, anh đi gọi bác sĩ.”
Bác sĩ rất nhanh đã được gọi đến, Tần Trí Viễn và Triệu Tú Hoa bị đuổi ra ngoài, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Ôn Như Ý xong, nói với cô: “Mới mở 2cm, nếu như thuận lợi thì có lẽ đến chiều có thể sinh.”
Ôn Như Ý vừa nghe lời này thì mặt biến sắc, bụng cũng đau theo: “Phải đến chiều, lâu như thế mới sinh sao?”
Bác sĩ muốn nói sinh em bé chính là lâu như vậy, có vài người còn lâu hơn, một ngày cũng không sinh được, nhưng mà lúc này bác sĩ sẽ không nói những lời này: “Cũng chưa chắc, xem tốc độ mở tử cung của cô, có thể buổi sáng là cô sinh rồi, cho nên thư giãn tinh thần và giữ sức.”
Bây giờ Ôn Như ý đau rất khó chịu, trong miệng ậm ừ cũng không nói được gì, nên cũng chỉ có thể gật đầu tiếp nhận, sau khi bác sĩ đi thì cô lại ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu cô lại đau, cứ lặp đi lặp lại như thế, sau đó càng lúc càng đau, đau đến nỗi cô không chịu được mà hét lên.
Trong căn phòng chờ sinh yên tĩnh chỉ có một mình cô, lại là nửa đêm, tiếng rên rỉ của cô vang vọng trong phòng bệnh trống trải, nghe mà có chút sợ, Tần Trí Viễn cũng không dễ chịu, anh vội vàng đi tìm bác sĩ hỏi: “Cô ấy đau đến phát run, có cách gì để giảm đau không?”
Sinh con ai cũng đau cả, không được uống thuốc gì, châm cứu chưa chắc có tác dụng, toàn dựa vào bản thân sản phụ mà chịu đựng, bác sĩ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ nói: “Thế tôi châm cứu cho cô ấy xem thử vậy.”
Bác sĩ châm cứu cho Ôn Như Ý, ban đầu châm cứu cũng có một chút hiệu quả, cô lại ngủ được một lúc, nhưng sau đó thì không còn tác dụng nữa, cô đau đến nỗi không ngủ được, hơn nữa cơn đau càng lúc càng dày đặc, bác sĩ lại kiểm tra cho cô, kết quả mới mở được 4cm.