Ôn Như ý cảm giác mình đau sắp c.h.ế.t rồi, nhưng kết quả mới mở được 4cm, cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng, hỏi Tần Trí Viễn: “Bây giờ mấy giờ rồi anh?”
Tần Trí Viễn chỉ biết sinh con sẽ rất lâu, nhưng không ngờ lại lâu như vậy, bọn họ đã đợi từ 10 giờ tối qua đến sáng nay vẫn chưa sinh, anh nhìn đồng hồ: “Sắp 6 giờ 30, em kiên trì thêm một chút.”
Triệu Tú Hoa nhìn cô đau mà lòng cũng sốt ruột, hỏi cô: “Con có muốn ăn chút gì không, bây giờ mẹ đi làm cho con?”
Bây giờ Ôn Như Ý đau đến nỗi không nói gì được nhiều, làm gì còn tâm trạng để ăn uống, cô chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông, nhịn cơn đau co của tử cung, lắc lắc đầu.
Tần Trí Viễn nhìn Triệu Tú Hoa nói: “Không cần đâu mẹ, lát nữa con bảo Từ Thiệu Phong mang ít đồ đến là được, lúc nãy mẹ cũng không ngủ được, bây giờ mẹ đi ngủ một lát đi.”
Triệu Tú Hoa cũng buồn ngủ, nhưng bây giờ làm gì ngủ được: “Thế mẹ đi làm ít nước uống mạch nha.”
Tần Trí Viễn biết bà lo lắng, anh còn lo sốt ruột hơn bà, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, chuyện sinh con này, họ cũng không giúp được gì, chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà đợi chờ, lúc gần đến 8 giờ, anh nhìn thấy Ôn Như Ý đau đến nỗi cứ hét lên, anh lập tức đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ lại làm kiểm tra cho Ôn Như Ý, mới hơn hai tiếng đồng hồ đã mở đến 7cm, sau đó bác sĩ ngay lập tức bảo Triệu Tú Hoa và Tần Trí Viễn ra ngoài, sau đó đẩy Ôn Như Ý vào phòng sinh.
Trong phòng sinh cũng chỉ có một mình Ôn Như Ý, hai người rất nhanh nghe được từ bên trong truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, từng thanh âm vang lên, giống như g.i.ế.c người vậy, Tần Trí Viễn ngồi trên ghế bên ngoài, căng thẳng đến mức bất giác lại run rẩy.
Không lâu sau, người trong bệnh viện cũng nhiều hơn, trong khoa sản cũng có hai sản phụ đến, lúc này Từ Thiệu Phong đã mang cơm đến, đi theo cùng anh ấy, ngoại trừ Kim Quế Hoa còn có Giang Vĩnh Quân, Thẩm Quyên và những quân tẩu khác.
Họ cũng nghe Bao Trung Hoa với Kim Quế Hoa nói mới biết chuyện Ôn Như Ý sắp sinh, lúc này không nhìn thấy Ôn Như Ý đâu, Kim Quế Hoa bèn hỏi Tần Trí Viễn: “Như Ý mới vào?”
Tần Trí Viễn hít sâu một hơi: “Phải, mới vào, cũng không biết bao lâu nữa mới ra ngoài.”
Nói xong anh nhìn Giang Vĩnh Quân: “Sao mọi người cũng đến đây rồi? Hôm nay không tập luyện, cũng không họp nữa sao?”
Giang Vĩnh Quân mím môi cười cười: “Không phải vẫn còn sớm sao, đến xem thử cậu làm cha chưa.”
Tần Trí Viễn nghe tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra, trong lòng có chút luống cuống: “Có lẽ phải đợi đến trưa.”
Thẩm Quyên cũng nghe ra được giọng nói anh có chút sốt ruột, bèn an ủi: “Vào phòng sinh rồi có lẽ không cần đợi lâu như thế, lúc trước tôi sinh tầm 3 tiếng đồng hồ là ra.”
Nếu như vào trong rồi mà đứa bé không ra được, bác sĩ chắc chắn phải dùng phuốc-sét đỡ đẻ, nếu không đứa bé sẽ ngộp mất.
Nhưng những lời này cũng không thể an ủi Tần Trí Viễn, bởi vì thanh âm trong phòng sinh thực sự rất đáng sợ, mọi người nghe mà sắc mặt đều tái nhợt, da đầu tê dại.
Tần Trí Viễn có muốn vào xem tình hình, nhưng bác sĩ hoàn toàn không cho anh cơ hội, nói đàn ông không được vào phòng sinh, những người khác đứng bên ngoài cũng không giúp gì được, ở một lúc rồi quay về, nhưng có hai quân tẩu không đi làm nên chủ động ở lại.
Mà ở trong phòng sinh, Ôn Như Ý dang rộng hai chân nằm trên giường, mới đầu khi bị nhiều người chăm chú quan sát như vậy, cô có vài phần mắc cỡ, nhưng sau đó lúc cơn đau ập đến, cô không còn quan tâm gì nữa.
Lúc trước cô chỉ đọc người ta miêu tả sinh con đau cỡ nào, bây giờ đến lượt mình sinh rồi, cô mới biết cảm giác đau muốn chết, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng sinh em bé ra, sau đó ngủ một giấc thật ngon!
Cũng không biết có phải là vì quá đau hay không, càng về lúc sau, đầu óc cô có hơi trống rỗng, cô dùng hai tay nắm chặt khăn trải giường trên giường phẫu thuật, tê dại làm theo khẩu hiệu của bác sĩ, hít một hơi thật mạnh và cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cũng không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có một bàn tay xé cơ thể mình ra, đau đến mức cô bất chấp hình tượng mà hét lên, âm thanh đó truyền đến hành lang bên ngoài, Tần Trí Viễn đứng phắt dậy chạy đến cửa phòng sinh.
Những người khác thấy vậy cũng chạy theo lại, nhìn qua khe cửa, tiếp theo đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.