Từ khi mang thai đến bây giờ cô chưa bao giờ bị giày vò.
Các vấn đề như nôn nghén, choáng váng đầu óc, phù nề vân vân cơ bản đều không có.
Cho nên cô tin rằng lúc cô sinh con nhất định cũng sẽ thuận lợi. Nhưng cô chưa bao giờ an ủi Chu Dã nhiều, cứ để anh lo âu suy nghĩ thì cũng không có gì nguy hại.
Đôi khi phụ nữ cũng nên tùy hứng một chút, quá hiểu chuyện thì sẽ không có ai thương.
“Em nghe nhóm chị Lý nói một thời gian nữa là có thể đi đào rau dại. Rau dại mới mọc cực kỳ tươi ngon.” Bạch Nguyệt Quý vừa đi tản bộ vừa nói.
“Đúng vậy, em muốn ăn à vợ? Nếu em muốn ăn thì đến lúc đó anh sẽ nhờ người đi đào. Chúng ta làm vằn thắn và bánh bao ăn nhé?” Chu Dã nói.
“Bột mì sắp hết rồi.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Không sao. Qua mấy ngày nữa anh lại đi, đến lúc đó anh sẽ mua về nhiều một chút.”
Bạch Nguyệt Quý khẽ cười, lại có chút thất vọng: “Quyển sách đầu tiên của em chắc là đá chìm đáy biển rồi.”
Đã trôi qua lâu như vậy rồi mà cuối cũng vẫn không có hồi âm. Không cần bàn cãi nữa, chắn chắn là sách của cô không được chọn rồi.
Điều Chu Dã lo lắng nhất chính là điều này. Tiền nhiều hay ít đều không quang trọng, chủ yếu là có thể được lựa chọn để cho vợ anh có được an ủi.
Kết quả là không được chọn.
Anh vội vàng an ủi: “Không có gì đâu, vốn dĩ đây không phải là chuyện dễ dàng. Không được chọn cũng là chuyện rất bình thường, không ai có thể biết được tài năng của em hơn anh, chúng ta thử loại sách khác nhé?”
Bạch Nguyệt Quý khẽ gật đầu: “Em còn đang viết quyển sách thứ hai và quyển sách thứ ba đều là thể loại khác nhau.”
Cô vẫn còn chưa hiểu được nhu cầu của thị trường, cho nên dù có chút mất mát nhưng đó là điều mà cô đã dự đoán trước nên cũng không quá thất vọng.
Nói đến đây, Bạch Nguyệt Quý lập tức nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Bất tri bất giác, họ lại đi đến dưới chân ngọn núi này.
“Vợ à, em cười gì vậy.” Chu Dã nhìn thấy cô cười nên cũng yên tâm hơn, cười hỏi.
“Năm trước ngay tại ngọn núi này, anh cho rằng em muốn phá con nên mới hung dữ với em.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã cũng nghĩ tới, lúng túng nói: “Vợ. Là do anh hiểu lầm em.”
Lúc ấy anh thật sự rất sợ hãi. Anh vừa nghe thấy Mã Quyên nói là anh nhanh chân chạy như điên đến đây để ngăn vợ mình lại.
Bạch Nguyệt Quý cười, nhưng cũng vô cùng cảm động.
Em họ của cô thật sự là quá ác độc. Sau khi khiến cô mang thai đôi thì lại khiến cô bị trượt ngã như vậy. Cô không chỉ có ngã sảy mất con của mình mà còn làm tan vỡ trái tim của Chu Dã, cũng làm hỏng vận mệnh của mình.
Nhưng mà thật sự đáng tiếc, cô đã đến đây rồi.
Vận mệnh của cô, cô nắm giữ, không ai có thể can thiếp. Không biết hiện tại em họ cô đang ở đâu, nếu như nhìn thấy hiện nay cô đang sống hạnh phúc như vậy, thì sợ là sự đố kị ghen ghét kia lại tăng lên.
“Khi đó đầu óc em không rõ ràng, suy nghĩ cũng trôi nổi khắp nơi, cảm thấy tất cả đều không có cảm giác an toàn, nhưng mà sau khi anh đến. Em nhìn thấy anh lo lắng như vậy, lại còn bảo vệ em chăm sóc em nên cũng không biết vì điều gì mà trong lòng em lập tức cảm thấy ổn định lại.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Trong lòng Chu Dã cảm thấy ấm áp: “Vợ à, em yên tâm. Anh sẽ không để em phải cảm thấy hối hận vì đã lấy anh đâu!”
“Em biết. Người đàn ông của em, cha của con em là một người có năng lực.” Bạch Nguyệt Quý dịu dàng nhìn anh một cái.
Trong lòng Chu Dã được an ủi rất nhiều. Đối với người đàn ông mà nói không có gì có thể so sánh với niềm tin tuyệt đối và hạnh phúc của vợ.
Hai vợ chồng đi bộ ở đây một lúc rồi mới từ từ quay về.
Chủ yếu là Chu Dã hỏi vợ anh có muốn ăn cái gì khác hay không, anh sẽ nghĩ cách.
Nhưng mà Bạch Nguyệt Quý cũng không cố ý làm khó anh. Ở thời đại này, anh đã thắng hơn 99% đàn ông, từ sau khi cô đến đây cùng anh trải qua mỗi ngày, anh thật sự không để cô chịu khổ bất cứ điều gì.
Cũng đặc biệt lo nghĩ đến việc ăn mặc của cô.
Với cách ăn gạo trắng của cô, nếu đổi là người đàn ông khác thì không thể tránh khỏi việc chán ghét cô là người hoang phí. Nhưng mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói một câu nào.
Đa số nửa đêm anh đi làm thì đều mang về cho cô một ít đồ ăn vặt linh tinh từ bên ngoài như kẹo sữa để cô ăn cho ngọt miệng.
Cho nên Bạch Nguyệt Quý không có yêu cầu gì, cứ để anh tự tìm là được.
Hai vợ chồng đi về thì lập tức nhìn thấy Lý Thái Sơn đang thở hồng hộc chạy đến tìm họ: “Anh Dã, chị dâu, tìm thấy hai người rồi, sao hai người lại đi đến đây?”
“Đi ra ngoài tản bộ cùng chị dâu cậu.” Chu Dã nói: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn Lý Thái Sơn một cái. Trước kia cô không muốn để Chu Dã giao lưu với Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh ta thì cô phát hiện thấy người tên Lý Thái Sơn này thật sự cũng khá tốt, rất nghĩa khí.
Nhưng mà Bạch Nguyệt Quý thật sự không ưa người tên Vương Nhị Anh đó.