“Người đưa thư đến tìm hai người, hình như là bản thảo nào đó của chị dâu được tòa soạn báo lựa chọn. Tòa soạn báo đã gửi thư hồi âm đến đây, hình như còn có tiền nhuận bút gì đó nên muốn chị đích thân ký tên ký nhận. Bây giờ người ta còn đang chờ đó!” Lý Thái Sơn nói một hơi.
“Thật vậy sao?” Chu Dã bắt lấy Lý Thái Sơn, hỏi.
“Thật, thật, chị dâu quá lợi hại!” Lý Thái Sơn khâm phục, nói.
“Vợ à. Em có nghe thấy không, vừa rồi chúng ta còn nghĩ rằng sẽ không được chọn nhưng thư lại được gửi đến đây. Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó đi.” Chu Dã kích động nói.
Bạch Nguyệt Quý khẽ cười, tuy rằng cô cũng có chút kích động, dù sao cũng là niềm vui bất ngờ, nhưng cô vẫn còn ổn định được.
Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đi chậm hơn một chút, trước tiên sai Lý Thái Sơn đi báo cho người đưa thư rằng đã tìm thấy người rồi, họ đang đến.
Khi Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý quay lại, xung quanh họ là một vòng tròn người, gia đình ông Trương, vợ chồng Lý Phong Thu, mà trong quá trình Lý Thái Sơn được Lý Phong Thu gọi đi tìm Chu Dã, sau khi anh ta lan truyền bằng cái miệng rộng của mình, lúc này cả ông đội trưởng cũng đã bị kinh động.
"Anh đưa thư, đây là anh Dã và chị dâu của tôi!" Lý Thái Sơn lập tức nói.
"Đúng vậy, đây chính là Chu Dã." Những người khác cũng vội vàng nói.
Người đưa thư đang ở trước cửa nhà họ, nghe Lý Thái Sơn và những người khác nói như vậy mới gật đầu.
"Xin hỏi anh có phải là Chu Dã không?" Người đưa thư nhìn họ, ánh mắt rơi vào Chu Dã.
Chu Dã nói: "Là tôi."
Người đưa thư liền lấy bưu kiện từ trong giỏ ra, nói: "Đây là thư của anh, từ tòa soạn báo tỉnh gửi đến. Trên đó có địa chỉ, vì còn có biên lai gửi tiền nên cần anh ký nhận."
Chu Dã liền cầm lấy xem một lúc, quả nhiên là của tòa soạn báo không nghi ngờ gì nữa, nhưng anh trực tiếp đưa phong thư cho vợ anh, Bạch Nguyệt Quý cười mỉm để anh ký nhận.
Trong bản thảo gửi đi, Bạch Nguyệt Quý dùng bút danh là "Quý Bạch", nhưng địa chỉ và người nhận đều viết là tên Chu Dã.
Nếu hỏi tại sao lại làm thế, thì chắc chắn là vì danh tiếng của Chu Dã vang dội. Nếu có người gửi thư đến tìm Chu Dã, nhất định sẽ tìm được nhà cô.
Chữ ký của Chu Dã có hơi ngang ngược ngông cuồng, người đưa thư nói: "Chữ anh viết có hơi cẩu thả đấy."
"Cũng được mà." Chu Dã cười.
Người đưa thư không nói gì, đồng thời đưa biên lai ra để họ đối chiếu: "Tổng cộng là hai mươi đồng tiền nhuận bút. Hai người có thể mở thư ra đọc xem có khớp không?"
"Cái gì, hai mươi đồng?" Là hàng xóm của Chu Dã, sao Triệu Mỹ Hương và gia đình cô ta có thể không đến xem náo nhiệt được. Lúc nghe thấy số tiền này, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Không chỉ bọn họ mà cả ông đội trưởng cũng rất ngạc nhiên, còn có đám người Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu rõ ràng đều bị số tiền nhuận bút này làm cho choáng váng.
Hai mươi đồng?
"Không sai, là hai mươi đồng, anh thật giỏi." Người đưa thư nhìn Chu Dã.
"Không phải tôi, là vợ tôi viết. Cô ấy là thanh niên trí thức, cô ấy mới biết viết sách. Tôi chỉ là một nông dân thô lỗ, không biết gì cả." Chu Dã đã sướng rơn đến mức không thể tả.
Người đưa thư nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý, nói: "Vậy cô hãy xem thư kiểm tra lại con số, bên trong sẽ có số tiền."
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, bảo Chu Dã mở ra, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong còn có một vài vé tem phiếu!
"Vợ, đúng rồi. Hai mươi đồng là tiền nhuận bút, những vé tem phiếu này cũng là tòa soạn báo gửi cho em dùng. Họ còn nói muốn em tiếp tục viết, miễn là chất lượng của em giống với bản thảo em đã gửi, tòa soạn báo đều nhận!" Chu Dã nhanh chóng đọc xong thư, vui mừng nói.
Điều này có nghĩa là con đường của cô đã được thông.
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười nhẹ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này có nghĩa là sau này cô chỉ cần viết một cuốn sách mỗi tháng, sẽ có một khoản nhuận bút được gửi tới, vậy thì áp lực gia đình sẽ không dồn hết cho Chu Dã nữa.
Người đưa thư nhanh chóng rời đi vì lúc này cũng không còn sớm.
Anh ấy đi rồi, tất nhiên những người khác phải hỏi thăm.
Tuy nhiên, loại việc này giao cho Chu Dã là được. Bạch Nguyệt Quý quay về nhà uống nước.
"Đúng rồi, đúng rồi, đây là bản thảo do vợ tôi viết. Tôi đã gửi đi vào lần trước đi lên thành phố cùng thím Trương!"
"Đúng rồi, không phải gửi đến công xã, gửi cho công xã là quyển thứ hai. Với thực lực của vợ tôi thì chắc chắn cũng sẽ được nhận nhưng cũng không chắc lắm."
"Thật là may, thực ra quyển sách này được nhận cũng có yếu tố may mắn rất lớn, không phải quyển sách nào cũng may mắn như vậy."
"..."
Chu Dã cười tươi hớn hở giải thích với mọi người chuyện vợ anh gửi bản thảo nhưng anh cũng không quá đắc ý, vẫn phải giữ một chút khiêm tốn.
Không thể gây áp lực quá lớn cho vợ anh.
Nhưng mà dù là như vậy, Chu Dã cũng trở thành đối tượng đáng ao ước ghen tị của tất cả những người đàn ông thô lỗ trong thôn.
Bạn nói xem sao vận may của người này lại tốt như vậy chứ?
Lên núi có thể dễ dàng kiếm được linh chi, nhân sâm, lợn rừng gì đó. Lấy vợ lại là một cô vợ thanh niên trí thức có văn hóa. Cô vợ thanh niên trí thức kia còn mang thai đôi cho anh nữa.