Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 146 - Chương 146 - Ổ Vàng Ổ Bạc Không Bằng Ổ Đất Nhà Mình

Chương 146 - Ổ Vàng Ổ Bạc Không Bằng Ổ Đất Nhà Mình
Chương 146 - Ổ Vàng Ổ Bạc Không Bằng Ổ Đất Nhà Mình

Chu Dã bật cười, Bạch Nguyệt Quý cũng cười theo.

Nhưng mà không ai thích con mình bị người khác soi mói.

Hai đứa nhóc bị cả thôn nhìn chằm chằm vẫn ngủ ngon trên giường, mọi người nói chuyện rất lớn nhưng cũng không thể đánh thức chúng.

Bà mợ thấy đã đến giờ, nói: “Nguyệt Quý, mợ đi nấu cho cháu bát mì nhé?”

“Vâng.” Bạch Nguyệt Quý gật đầu.

Bà mợ xuống bếp, tự tay làm mì, nấu cả cho Chu Dã một bát, bà ấy cho Bạch Nguyệt Quý ba quả trứng gà, Chu Dã được hai quả.

Trong bát của Bạch Nguyệt Quý còn có thêm mấy miếng thịt, không quá mỡ, rất ngon.

“Các cháu mau ăn đi.” Bà mợ bê bát mì vào.

“Mợ, sao mợ cũng cho cháu hai quả?” Chu Dã cười

Bà mợ nói: “Cháu cũng mệt rồi, hôm nay ăn ngon, ngủ một giấc mai còn phải đi làm.”

Chủ yếu là vì trong nhà có rất nhiều trứng gà.

Lúc Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị sinh, Chu Dã vừa mang vật tư từ bên ngoài về, nên đồ vẫn còn chưa được sử dụng.

Chu Dã mang về gần mười cân trứng gà, chắc chắn đủ cho cô ăn trong thời gian ở cữ, còn có cả thịt lợn nữa.

“Của mợ đâu ạ?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.

“Mợ ăn rồi.” Bà mợ trả lời.

Nhưng mà Chu Dã vẫn kiên quyết lấy cho bà một quả trứng, khiến bà ấy trừng mắt nhìn anh rất nhiều lần.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, cô cũng đang đói bụng, chờ mì nguội hơn một chút, Chu Dã đút cho cô, hiện giờ cả người cô mỏi nhừ, không muốn động luôn.

Bạch Nguyệt Quý ăn hết một bát mì trứng thịt, cả người ấm áp hơn nhiều.

Chu Dã thu dọn bát đũa xong, quay về hỏi: “Mợ, bao giờ thì hầm thịt cho vợ cháu ăn được ạ?”

“Đừng vội, qua năm ngày nữa rồi nói, hiện giờ cơ thể quá yếu, không chịu được đồ quá bổ, để con bé hồi phục lại đã.” Bà mợ nói.

Chu Dã kinh ngạc: “Tận năm ngày cơ ạ? Có thể mệt chết không?” Anh biết sinh con mất rất nhiều máu.

Bà mợ bật cười: “Không mệt thì vợ cháu đã không phải ăn trứng gà và thịt lợn. Có còn phiếu thịt không?”

“Còn một phiếu ạ.”

“Ngày mai cháu đi mua thịt về, thịt tươi ăn bổ dưỡng.”

Chu Dã đồng ý.

Bạch Nguyệt Quý nghe hai người nói chuyện, cô nghe theo lời bà mợ về chuyện ở cữ, dù sao cô cũng thực sự không hiểu gì về chuyện này.

Bà mợ chỉ dạy một số chuyện, sau đó bà ấy đi ra ngoài cho họ nghỉ ngơi.

Bây giờ, Bạch Nguyệt Quý mới có thời gian sờ mặt người đàn ông nhà cô: “Vất vả cho anh rồi.” Cô biết anh đã không ngủ suốt hai ngày qua.

“Anh vất vả gì đâu, em mới là người vất vả sinh ra hai đứa nhóc.” Chu Dã hôn cô.

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, lúc sinh đúng là khó khăn, nhưng hiện giờ sinh xong, cô thoải mái hơn nhiều rồi.

So với những cơn đau chuyển dạ, Cô hoàn toàn có thể chịu đựng được cảm giác khó chịu lúc này, vẫn đỡ hơn nhiều so với những cơn đau chuyển dạ.

"Mệt mỏi sao? Em nghỉ ngơi đi." Chu Dã nói.

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, hiện tại cô thực sự không còn bao nhiêu sức lực, ăn uống no nê nên, đi ngủ.

Chu Dã nhìn vợ rồi lại nhìn hai đứa con trong phòng, anh cảm thấy đây chính là cảm giác sở hữu cả thế giới.

Anh thỏa mãn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh không ngủ suốt hai ngày, sao có thể không mệt được, chẳng qua anh là đàn ông nên không thể kêu mệt được.

Vợ anh đã vất vả sinh cho anh hai đứa con còn chưa từng nói mệt, khiến anh đau lòng không thôi, có mệt cũng không sao.

Bạch Nguyệt Quý ngủ một giấc thoải mái.

Cô rất đồng ý với câu nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ đất nhà mình.

Lúc còn ở trong viện, cô thực sự không thể ngủ ngon được, nhưng khi về đến nhà, tâm trạng cô được thả lòng hoàn toàn.

Cô ngủ từ bảy giờ tối hôm trước đến bảy giờ sáng hôm sau.

Lúc đó, Chu Dã đã đi làm rồi, anh đi lúc bảy giờ.

Đêm qua Chu Dã cũng được ngủ một giấc rất thoải mái, nhưng hôm nay hắn phải dậy trước bình minh để đi thịt, đi muộn chỉ có thể mua chút đồ thừa, anh sẽ không để vợ anh ăn những thứ còn thừa đó.

Anh đi mua thịt về, bế hai đứa con sang giường bà mợ ở nhà phía tây, không quấy rầy giấc ngủ của vợ.

Anh ăn sáng xong thì đi làm.

Bà mợ chuẩn bị sữa bột cho hai đứa cháu, bà ấy biết trẻ em mới sinh không ăn nhiều nên không ép chúng, hai anh em bắt đầu quan sát thế giới kỳ lạ này.

Không hề ồn ào, rất yên tĩnh.

Bà mợ kinh ngạc đến mức chỉ đứng bên cạnh nhìn, không phá rối bọn chúng.

“Mợ.” Bạch Nguyệt Quý tỉnh dậy, giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó gọi bà ấy.

Bà mợ ôm hai đứa nhỏ đến, cười nói: “Tỉnh rồi à? Cháu nhìn hai anh em chúng nó này. Để mợ đi lấy cháo thịt nạc tới.”

“Mợ, mợ lấy bàn chải với kem đánh răng giúp cháu. Cháu đánh răng trước đã." Bạch Nguyệt Quý liếc nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười.

Bà mợ hỏi lại: "Có thể không cần đánh răng không? Chỉ cần súc miệng thôi."

"Không sao đâu, cháu có thể đánh răng." Bạch Nguyệt Quý lắc đầu.

Cô không thể chịu được việc không đánh răng trong suốt thời gian ở cữ, cô đã chịu đựng việc không đánh răng vào ngày hôm qua, còn hiện giờ cô không thể ăn nếu không đánh răng.

Bình Luận (0)
Comment