Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147 - Xin Tã

Chương 147 - Xin Tã
Chương 147 - Xin Tã

Bà mợ nói: “Mợ nghe nói đánh răng trong thời gian ở cữ có thể bị sâu răng.”

Không phải bà nói bừa, ở nông thôn đúng là có câu nói như vậy.

"Mợ đừng lo lắng, đều là giả thôi, sau khi ăn không đánh răng mới dễ bị viêm và sâu răng." Bạch Nguyệt Quý giải thích.

Mặc dù cô không biết chính xác ở cữ phải làm thế nào, nhưng cô biết vẫn biết phải bảo đảm vệ sinh cá nhân.

Bà mợ nghĩ ở quê đúng là có không ít lời lan truyền lung tung, chẳng hạn như có câu nói sau khi sinh con không được ăn muối, nên bà ấy nói: “Được rồi, để mợ lấy cho cháu ít nước ấm.”

Bà ấy pha cho cô ít nước ấm, cầm chậu cho cô nhổ vào, sau đó bê bát cháo trứng gà thịt nạc đưa vào.

Bạch Nguyệt Cơ đánh răng, rửa mặt xong, bà mợ thu dọn giúp cô, nhúng khăn vào nước nóng: "Hiện tại cháu phải chú ý đến nhiều thứ, tuyệt đối không được chạm vào nước lạnh, chạm vào nước nóng cũng phải lau khô ngay.”

"Cám ơn mợ." Bạch Nguyệt Cơ mỉm cười.

Cháo trứng thịt nạc rất ngon, thơm, ăn xong tinh thần cô cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô trông bọn trẻ, cho bà mợ đi giặt tã.

Thím Trương cầm hai bộ quần áo nhỏ tới gặp Bạch Nguyệt Quý và hai đứa con trai của cô.

"Thím, cháu ở trong nhà, thím vào đi ạ." Bạch Nguyệt Quý nghe thấy tiếng gọi của bà ấy ở bên ngoài.

Thím Trương đi vào, cười nói: "Tối qua cháu ngủ ngon không? Cảm thấy thế nào rồi?" Bạch Nguyệt Quý mỉm cười mời bà ấy ngồi xuống: "Cháu ngủ rất ngon, thoải mái hơn nhiều so với ngày hôm qua.”

Ngày đầu tiên sau khi sinh vẫn đau, nhưng cảm giác đó đã nhẹ hơn nhiều.

Trước kia cô từng nghe nói, đẻ thường đau trước, đẻ mổ đau sau, đúng vậy, cho nên hiện giờ quá trình phục hồi sau sinh của cô đỡ hơn nhiều.

“Vậy thì tốt.” Thím Trương cười gật đầu, ánh mắt bị hai đứa nhỏ hấp dẫn: “Cháu đúng là có bản lĩnh, một lần đã sinh được hai đứa con trai, sau này không cần lo lắng gì nữa.”

Thím Trương thực sự hâm mộ, cả đời bà chỉ sinh một đứa con gái là Trương Xảo Muội, may mà con gái hiếu thuận, không có gì có thể chê.

Chỉ là hiện giờ con gái bà ấy vẫn chưa có thai, kết hôn được hơn nửa năm rồi, bà ấy cũng bắt đầu lo lắng.

Bạch Nguyệt Quý cười.

Cô không nói đến chuyện cô mong muốn có con gái.

Cô và Chu Dã giống nhau, cho dù trong bụng là con trai hay con gái, cũng đều là con của hai người, hai vợ chồng sẽ coi chúng như báu vật.

Hiện tại cô đã sinh con trai nên không thể nói cô hy vọng một nam một nữ được.

Sinh con ra được bình an mới quan trọng nhất.

“Đã đặt tên chưa?” Thím Trương hỏi.

“Mới chỉ có tên gọi ở nhà, anh lớn tên là Đâu Đâu, em bé gọi là Đô Đô.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

“Tên rất dễ nghe.” Thím Trương cười: “Không giống như mấy cái tên Cẩu Tử, Thạch Đản trong thôn chúng ta”

Bạch Nguyệt Quý cũng cười, tên gọi ở nhà phải làm sao cho dễ nghe, nhưng cô cũng không thể gọi con trai là Cẩu Tử, Thạch Đản được.

“Nguyệt Quý, đây là quần áo thím làm cho hai đứa bé, cháu nhìn xem có hợp hay không.” Thím Trương đưa hai bộ quần áo cho cô

Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Thím khách sáo quá, Chu Dã đã nhờ chị Đại Sơn làm cho bọn nó không ít rồi, thím cứ giữ lấy sau này cho cháu ngoại mặc.”

“Không sao, sau này làm cũng không muộn.” Thím Trương cười nói, có hơi ngại: “Nguyệt Quý, thím có thể xin cháu một miếng tã hai đứa nhỏ từng dùng, được không?”

Bạch Nguyệt Quý có chút không hiểu: “Thím muốn lấy tã mà hai anh em nó dùng rồi sao? Thím muốn dùng để làm gì?”

“Thím đặt nó ở dưới gối của chị dâu cháu, như vậy sẽ đặc biệt thu hút mùi của con trai.” Thím Trương nói.

Bạch Nguyệt Quý: “……” Cô có chút buồn cười nhưng thật sự không nín được nên trên mặt đều lộ ra ý cười.

“Mợ út của cháu đã cầm tất cả đi giặt rồi. Đợi đến lúc phơi khô xong thì thím qua đây chọn một cái được không?”

Thím Trương cười khẽ gật đầu: “Vậy thím đợi bà ấy về.”

Mợ út mang ra sông giặt, giặt xong thì mang chậu trở về. Lúc bà ấy nghe thấy mong muốn của bà thông gia thì lập tức chọn ra hai chiếc từ bên trong: “Đây là hai cái tã thấm nhiều nước tiểu nhất của hai anh em nó, mùi trẻ con nhiều nhất, bà có thể cầm lấy hết đi!”

Bà ấy cũng muốn con dâu Trương Hiểu Mai của bà dính một chút mùi trẻ con này để sinh một cặp sinh đôi.

Thím Trương nhận chúng giống như nhận lấy báu vật :“Bọn trẻ có đủ tã dùng không? Trong nhà thím còn có vải, thím mang một miếng đến đây để cho anh nó dùng.”

“Còn đủ dùng. Tôi cũng mang từ trong nhà sang đây khá nhiều.” Mợ út nói: “Nhưng mà bà không được nói với người khác, Nếu không mọi người kéo đến xin thì không đủ.”

“Tôi sẽ không nói với ai đâu.” Thím Trương gật đầu rồi cầm hai miếng tã này về phơi ở sân.

Khi chú Trương về nhìn thấy thì hỏi: “Đây là cái gì?”

Thím Trương nói: “ Đây là những chiếc tã mà lần đầu tiên Đâu Đâu và Đô Đô tè ra, phơi khô xong thì để dưới gối đầu của Hiểu Mai.”

Chú Trương nghe thấy vậy nói: “Nó thật sự rất quý giá, bà dùng hai cái kẹp kẹp lại, đừng để gió thổi bay đi.”

“Ông đi vào lấy ra đây.”

Vì thế mà hai cái tã của Đâu Đâu và Đô Đô bay phấp phới trong gió ở trong sân nhà ông Trương, hơn nữa còn tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu.

Bình Luận (0)
Comment