Năm ngoái, Chu Dã cũng đã gửi một tấm vải qua, cũng là để bà ấy may quần áo mặc, nhưng mợ út cảm thấy mình đã già rồi nên không may.
Tấm vải đó đã được bà ấy cho cháu trai và cháu gái mỗi đứa một bộ quần áo mới vào mùa hè.
Ai ngờ năm nay cháu trai lại trực tiếp may quần áo cho bà ấy.
"Mợ út, mợ hãy nhận lấy đi. Đây cũng là tấm lòng của chúng cháu. Hơn nữa nếu mợ không nhận thì chúng cháu không thể mặc được đâu. Đây là đặc biệt nhờ chị Đại Sơn may theo kích thước của mợ đó." Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Hai người này đã ra tay trước rồi mới nói với bà ấy, tất nhiên mợ út chỉ có thể nhận lấy thôi.
Chạm vào chất liệu của quần áo, còn có cả cách may, mợ út biết chắc chắn là không hề rẻ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Chu Dã mượn xe lừa của chú Đào, đưa mợ út đã mặc quần áo mới về nhà của bà ấy.
Mợ út muốn tự đi về nhưng Chu Dã không cho, nhất quyết dùng xe lừa đưa về.
Trên đường đi, mợ út mới nói với Chu Dã: "Tiểu Dã à, mợ út nói với cháu hai câu. Cháu đừng chê mợ út phiền nhé."
"Theo như vợ cháu nói, lời của mợ út đều là lời vàng ngọc, cháu phải nghe chứ!" Chu Dã cười nói.
Mợ út cũng mỉm cười, tuy không hiểu thành ngữ, nhưng bà hiểu ý của cháu dâu.
Mợ út nói: "Mợ biết các cháu đều là những người có năng lực, cũng đều là những người thông minh tháo vát. Nhưng dù các cháu có sống thế nào, mỗi tháng cũng nên dành dụm chút tiền phòng thân, đừng tiêu hết. Bây giờ năm nay thời tiết thuận lợi nên không có gì lo lắng. Nhưng chẳng biết chừng nào thời tiết lại trở nên xấu đi. Mỗi tháng dành dụm chút tiền, nếu có chuyện gì cũng có thể vượt qua khó khăn. Còn có Đâu Đâu và Đô Đô, sau này cũng sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền."
Bởi vì đời này mợ út đã trải qua nhiều thăng trầm.
Đừng nói là cuộc sống của người dân ngày nay cũng rất căng thẳng, nhưng thực ra nếu so với thế hệ của họ, cuộc sống của thế hệ này có thể coi là hạnh phúc rồi.
Tuy nhiên cũng chính vì những trải nghiệm đó nên những người như mợ út sống rất cẩn thận, luôn nghĩ đến việc nhà phải có dự trữ lương thực.
Dự trữ này không chỉ giới hạn ở lương thực, mà còn cả tiền dùng trong trường hợp khẩn cấp nữa.
Cha mẹ của cháu trai ra đi sớm, bà ấy và chồng mình phải nói với cháu trai những lời này.
Tất nhiên Chu Dã không phải người không biết tốt xấu, anh cười nói: "Mợ út yên tâm đi, chúng cháu đều tính hết rồi. Mợ đừng thấy từ khi mợ đến chúng cháu có vẻ tiêu xài hoang phí, nhưng đó chủ yếu là do vợ cháu đang mang thai sinh con, thật sự không thể tiết kiệm. Những lúc khác chúng cháu đều hiểu, phải phòng xa. Câu chuyện về dế mèn và kiến, cháu đã từng đọc qua rồi."
Mợ út cười nói: "Vậy cháu kể cho mợ nghe xem, câu chuyện dế mèn và kiến kể về cái gì?"
"Câu chuyện này kể về dế mèn thích ca hát và kiến chăm chỉ tìm thức ăn chuẩn bị qua mùa đông..." Chu Dã kể lại câu chuyện ngụ ngôn này một cách sinh động.
Sau khi kết thúc, anh mới nói: "Mợ út cứ yên tâm, cháu sẽ không trở thành con dế mèn đó đâu."
Mợ út cười: "Biết được câu chuyện này là tốt rồi."
Những điều khác bà ấy không nói nhiều nữa, chỉ cần họ biết chừng mực là được.
Chu Dã đưa mợ út đến cửa nhà, sau đó mới theo xe lừa quay về.
Hàng xóm nhìn thấy mợ út quay về, còn mặc quần áo mới, nhịn không được nói: “Bà trở về rồi à? Quần áo mới trên người bà là do cháu ngoại bà mua cho sao?”
“Cháu dâu tôi ở cữ xong rồi, nên tôi quay về.” Mợ út cười, nhìn bộ quần áo mới trên người: “Là cháu dâu tôi làm cho tôi đấy, có hai bộ, ngoài bộ tôi đang mặc, trong túi vẫn còn một bộ nữa. Đúng là thanh niên trẻ chưa biết tiết kiệm, tiêu tiền hoang phí, tôi không biết con bé làm quần áo mới cho tôi, nếu không tôi đã không đồng ý rồi.”
Ngoài miệng bà ấy oán trách, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng được thu lại.
“Cháu dâu bà đúng là hiếu thảo, vải của bộ quần áo này khá tốt, tay nghề cũng không tệ.” Hàng xóm khen.
Có hàng xóm nói: “Số mạng cũng rất tốt, ở cữ suốt một tháng trời, cháu ngoại của bà đúng là biết thương vợ.”
“Là do vợ nó là người tốt.” Mợ út nói.
Lần này bà ấy qua giúp đỡ cô chuyện ở cữ, ấn tượng của bà với Bạch Nguyệt Quý là không có điểm nào để chê.
“Hôm Triệu Mỹ Hương quay về nói là một cặp sinh đôi đúng không?” Hàng xóm hỏi.
Mợ út trừng mắt: “Sao đứa con gái nhà họ Triệu lại lắm miệng như thế chứ? Cứ rảnh là lại thấy chạy về báo tin.”
“Vậy rốt cuộc có phải là sự thật không?”
“Là sự thật.” Mợ út cười: “Sinh được hai bé trai.”
“Triệu Mỹ Hương còn nói, sau khi cháu dâu bà sinh con xong còn nhận được hai mươi đồng tiền nhuận bút?” Lại có hàng xóm hỏi.
Mợ út: “Đó chẳng phải là vì sau khi sinh, con bé còn bận chăm con nên không có thời gian để viết sao? Con bé nhân lúc chưa sinh cố gắng viết sau đó gửi lên tòa báo được tuyển chọn, họ cũng gửi lại tiền nhuận bút.”