Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 156 - Chương 156 - Mợ Út Phàn Nàn

Chương 156 - Mợ Út Phàn Nàn
Chương 156 - Mợ Út Phàn Nàn

“Đúng là không thể tin được.” Những người hàng xóm nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp.

Mợ út nhìn thấy, trừng mắt, bắt đầu phàn nàn với mọi người: “Thế thì sao chứ, mấy người không biết thanh niên hiện giờ sinh hoạt thế nào đâu, ui da, tôi đến nhà chúng nó giúp ở cữ cũng chịu tội theo, tôi chưa từng thấy cách sống như vậy, khiến trái tim tôi nghẹn lại luôn.”

Lòng đố kỵ và ghen tỵ của những người hàng xóm càng mạnh mẽ hơn: “Có chuyện gì? Sao bà lại nói thế?”

“Còn chuyện gì nữa, mấy người không biết đâu, nhà cháu tôi chỉ có hai vợ chồng bọn nó, có đồng nào tiêu đồng đấy, mỗi tháng viết bản thảo có thể kiếm được hai mươi đồng, nhưng mà chúng nó không để dành lại được đồng nào.”

“Chúng nó đổi lấy trứng gà với nhà hàng xóm, trong một tháng ở cữ mà không biết đã ăn hết bao nhiêu quả.”

“Còn cả thịt nữa, ngoài tiền nhuận bút còn được nhận phiếu thịt, nhận hôm trước là hôm sau chúng nó đi mua thịt luôn. Chỉ ăn thịt gà vẫn chưa đủ.”

“Còn cả những thứ khác, tôi không thể kể hết được.”

“Ai trong chúng ta chẳng sống tiết kiệm từng li từng tí, tiêu gì cũng phải cầm lên đặt xuống, không dám lãng phí một đồng nào, nhỡ ngày nào có chuyện gì cần gấp biết lấy đâu ra?”

“……”

Mợ út ngồi phàn nàn với bà con hàng xóm một lúc.

Những lời này đi vào lòng của mọi người, làm gì có nhà ai không muốn sống một cuộc sống như vậy?

Triệu Mỹ Hương trở về nói rằng ngày nào bên đó cũng bay ra mùi thịt, nghe nói lúc ở cữ không chỉ hầm mấy con gà, còn có chân giò hầm đậu phộng, đậu hũ hầm với đầu cá, dù sao ngày nào cũng sẽ bay ra mùi thịt, không có ngày nào ngắt quãng.

Vợ của địa chủ ngày xưa ở cữ cũng không dám ăn uống đến mức đó.

Mọi người thấy khuôn mặt hồng hào của mợ út sau khi trở về là biết những lời Triệu Mỹ Hương nói chắc chắn không phải là giả.

Bây giờ còn ngồi nghe mợ út phàn nàn một lúc lâu như thế chẳng phải càng chứng thực những lời kia sao?

Những người như bọn họ sao có thể hiểu cách sống của người trẻ được, có lẽ do bọn họ đã lo lắng thái quá.

Ông Cố ngồi bên trong, nghe thấy những lời này của vợ, đi ra ngoài, nhìn vào nhóm bà cô, sau đó nói với vợ: “Nếu không có việc gì thì nhanh về nhà đi.”

Mợ út cũng nói với mọi người: “Lúc nào rảnh thì nói sau, tôi về trước đây..”

Hai vợ chồng về phòng.

Thời gian không còn sớm nữa, vợ chồng Cố Quảng Hạ đã đi làm.

Hiện giờ ông Cố vẫn có thể đi làm, hôm nay vừa khéo là ngày ông ấy được nghỉ.

Hiện tại tuổi ông ấy đã lớn, làm bảy ngày liên tục sẽ được nghỉ một ngày.

Ông Cố châm điếu thuốc lá, nhìn bộ quần áo mới trên người vợ: “Rất hợp với bà.”

“Đương nhiên.” Mợ út cười lớn.

Ông Cố hỏi thăm hai đứa cháu.

“Cực kỳ đáng yêu, trắng nõn, nhìn rất có phúc. Chẳng phải vợ thằng hai vẫn chưa có thai sao? Đến mượn tã của hai anh em để dưới gối đầu, kết quả, hai anh em còn chưa được đầy tháng, vợ thằng hai đã có thai.” Mợ út cười nói.

Ông Cố nghe thấy thế cũng vui vẻ theo: “Tốt, tốt!”

“Chuyện của thằng hai không cần chúng ta lo lắng, tôi thấy nó thực sự rất vui vẻ, hai ông bà Trương cũng coi nó như con trai ruột, vợ thằng hai cũng là người nhanh nhẹn, thương nó.” Mợ út tiếp tục nói.

Ông cậu gật đầu theo, thế thì tốt quá.

Mợ út vừa nói vừa lấy quần áo từ trong túi ra, hỏi: “Những lời tôi nói ở bên ngoài ông có nghe thấy không?”

“Nghe thấy.” Ông Cố gật đầu, bình tĩnh.

Mợ út thấy ông ấy như vậy nở nụ cười: “Tôi còn tưởng ông sẽ trách tôi nói quá nhiều.”

“Bà cố ý nói.” Sao ông Cố có thể không hiểu bà ấy được.

Mợ út cười.

Đúng là bà ấy cố ý đó, dưới sự tuyên truyền của Triệu Mỹ Hương miệng rộng kia, vợ chồng cháu trai bà ấy sắp thành tư bản mất rồi.

Đây không phải là chuyện tốt.

Lúc nãy bà ấy nhìn trong mắt những người hàng xóm, có hâm mộ, có ghen tỵ.

Có thể tốt được sao? Nếu như khơi dậy sự ghen tỵ của mọi người, nhỡ đâu có làm ra cái gì, dù không gây ra hậu quả vẫn sẽ rắc rối.

Cho nên bà ấy nảy ra ý kiến phàn nàn, oán trách với mọi người.

Trước đó, bà ấy không muốn làm đến mức như vậy, cho nên không dặn trước cháu ngoại, nhưng đây là tình huống đặc biệt.

Bà ấy không lo lắng vợ chồng cháu trai sẽ cảm thấy bị xúc phạm khi nghe bà ấy nói những câu như vậy, vợ chồng họ rất thông minh, đến ông già này cũng biết ý đồ của bà ấy, nên chắc chắn bọn họ cũng sẽ hiểu.

Sau khi mọi người nghe bà ấy phàn nàn, sự ghen ty của mọi người đã giảm bớt, còn khuyên bà ấy nên nghĩ thoáng một chút, người trẻ tuổi ỷ vào sau này sẽ kiếm được tiền nên không nghĩ cho tương lai, …

Sau khi nghe bà ấy phàn nàn, mợ cả và mợ hai bỗng cảm thấy bản thân rất may mắn.

Bởi vì những lời của bà ấy đã xác nhận những lời chị dâu Chu nói với bọn họ, nhìn bên ngoài hai vợ chồng trông rất vẻ vang, không lo không nghĩ chuyện tiền bạc, nhưng thực ra rất nghèo.

May mà chị dâu Chu cản bọn họ lại, nếu không họ sẽ mất trắng hai rổ trứng gà rồi.

Cứ sống cái kiểu đó thì trong nhà phải có bao nhiêu để tiêu cho đủ? Nhỡ sau này có việc gì thì biết trông cậy vào ai? Không khéo còn đến nhà bọn họ đòi tiền.

Đặc biệt là sau khi nghe mợ út nói, hai nhà lại đưa ra chung một nhận định.

Nhìn nhà cháu trai tưởng vinh quang không gì sánh được, nhưng cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment