Hôm nay đến đây, việc đầu tiên là xách không biết bao nhiêu thùng nước để tưới nước, sau đó lại đi đào kênh dẫn nước, anh cũng mệt sắp chết rồi. Được thôi, ăn trưa đi, ăn xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi một chút.
Lý Thái Sơn nhìn thấy anh Dã lấy bánh trứng nướng và trứng luộc ra ăn, trông có vẻ rất thơm ngon, khiến anh ta cực kỳ thèm.
"Đi sang chỗ khác, là chị dâu cậu thương tôi mới làm cho tôi đấy." Chu Dã lườm anh ta một cái.
Lý Thái Sơn cười nói: "Cho tôi một chút thôi, chỉ cần cho tôi nếm thử mùi vị thôi. Mẹ tôi keo kiệt quá, chỉ làm cho tôi chút bánh mì để lấp bụng, tôi sắp chết đói rồi."
Chu Dã cũng xé cho anh ta một ít và hỏi: "Chuyện giữa Vương Nhị Anh và Mã Quyên là thế nào? Đã trở mặt rồi sao?"
Sự việc ồn ào như vậy, sao anh có thể không biết, anh rất quan tâm đến chuyện này.
Lý Thái Sơn cười ha ha: "Đúng là vậy, vào đúng hôm qua chúng ta về, họ đã chia tay. Vương Nhị Anh tức giận đến mức nổ tung, đến tìm tôi để xin ý kiến. Tôi thấy cậu ta như vậy thì biết cậu ta chắc chắn không phải đối thủ của người phụ nữ Mã Quyên đó, nên đã bảo cậu ta tìm mẹ cậu ta nhờ bà ấy đi gây chuyện. Quả nhiên mẹ cậu ta không phải dạng vừa. Bây giờ danh tiếng của Mã Quyên đã xấu đến mức cả đại đội đều biết rồi!"
Chu Dã cũng cười, liếc nhìn anh ta: "Tâm địa của cậu cũng xấu xa không ít đấy."
Lý Thái Sơn lập tức nói: "Có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi làm vậy không phải là đang giúp anh Dã hả giận sao? Có phải anh Dã phải rất ghét người phụ nữ họ Mã đó không?"
"Sao cậu biết?"
Lý Thái Sơn vừa ăn bánh vừa nói: "Tôi đâu phải kẻ ngốc. Anh Dã quan tâm Vương Nhị Anh và Mã Quyên như vậy, không thể nào là thật sự vì chuyện hôn nhân cả đời của Vương Nhị Anh được. Anh còn chưa nghĩ đến tôi thì sao lại nghĩ cho cậu ta chứ?"
Chu Dã cười rồi ném cho anh ta một miếng bánh bột ngô trứng gà.
"Anh Dã bình thường không chấp nhặt với phụ nữ, rốt cuộc vì chuyện gì mà ghét người phụ nữ họ Mã đó đến vậy?" Lý Thái Sơn cười vừa ăn bánh trứng vừa hỏi.
Chu Dã liền kể lại chuyện lúc trước cho Lý Thái Sơn nghe.
Lý Thái Sơn nghe xong thì không còn ăn bánh trứng nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ này quả nhiên là cực kỳ độc ác!"
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hạnh phúc gia đình hiện giờ của anh Dã đã bị người phụ nữ đó hủy hoại rồi!
"Vậy bây giờ phải làm sao? Cô ta và Vương Nhị Anh đã chia tay rồi. Dù có lấy được tiền hay không thì người cũng không gả vào nhà họ Vương được nữa." Lý Thái Sơn không khỏi nói.
Chu Dã rất bình tĩnh: "Thôi quan sát tiếp vậy. Tôi thấy cô ta cũng là một kẻ tự tìm đường chết. Có lẽ tôi không cần làm gì, cô ta cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp."
"Anh Dã của tôi nói không có kết cục tốt đẹp thì chắc chắn sẽ không tốt đẹp!" Lý Thái Sơn lập tức đáp, lại hỏi: "Anh Dã, anh thấy tôi thế nào?"
Chu Dã cười nhìn anh ta, nói: "Cố gắng làm việc, tiền đồ vô hạn."
Lý Thái Sơn kêu lên một tiếng, lập tức nằm xuống bãi cỏ: "Thật là muốn chết, anh nói xem ngày tháng của chúng ta bao giờ mới đến chứ?"
Đúng vậy, ngày tháng đó bao giờ mới đến?
Chu Dã cũng muốn biết.
Tuy nhiên, anh không nghĩ được gì nữa, trực tiếp nằm xuống ngủ. Anh cảm giác mới nhắm mắt lại, tiếng còi báo đến giờ làm việc đã vang lên, mọi người lại bắt đầu làm việc.
Lúc này, có người đẩy xe đạp đến, ba bốn người, cũng không biết đến từ đâu.
Mọi người có hơi thắc mắc nhưng cũng không quan tâm, tiếp tục vùi đầu vào việc của họ.
Mấy người quan sát mọi người đang làm việc, trên mặt không biểu lộ gì.
Người đàn ông trung niên đội mũ rơm dẫn đầu đi trên bờ ruộng một lúc thì dừng lại, chỗ này gần Chu Dã nhất.
"Chú ơi, chú sang bên kia đứng một chút. Lát nữa cháu đào kênh dẫn nước, đất bùn sẽ có thể văng lên trúng chú." Chu Dã nhìn thấy liền nói.
Cách nhau chỉ có hai mét thôi mà.
Về phần cách gọi “chú” này, đó là do Chu Dã cố ý gọi như vậy. Người ta lớn tuổi rồi, anh gọi một tiếng chú là rất bình thường.
Nhưng mà, anh có năng lực gọi là tinh mắt, vừa nhìn một cái liền biết là lãnh đạo cấp trên đến tuần tra rồi.
"Sao lại nói chuyện như vậy?" Người bên cạnh vội vàng quát lớn.
"Hả?" Chu Dã tỏ vẻ không hiểu.
Lãnh đạo huyện lắc đầu, lùi lại một chút, rồi nhìn người thanh niên da ngăm, trông có vẻ là người giỏi làm việc, hỏi: "Cậu là người của đại đội nào?"
"Đại đội Ngưu Mông."
"Nghe nói gần đây đại đội Ngưu Mông luôn có thành tích rất tốt." lãnh đạo huyện nói.
"Còn không phải sao? Chú đến đây bởi vì thành tích của đại đội Ngưu Mông chúng cháu tốt nên người của đại đội khác đến đây để học hỏi kinh nghiệm phải không?" Chu Dã hỏi một cách chất phác.
"Phải." Lãnh đạo huyện cười gật đầu.
"Kinh nghiệm này chưa chắc các chú có thể học được đâu. Năm nào đại đội Ngưu Mông chúng cháu cũng có vụ mùa bội thu, không chỉ dựa vào trời cho đâu." Chu Dã cười nói.
"Ồ? Còn có nguyên nhân khác nữa sao?" Lãnh đạo huyện hỏi.