"Chắc chắn rồi, chú nhìn chúng cháu đồng tâm hiệp lực làm việc thì biết là đội trưởng đại đội Ngưu Mông của chúng cháu lãnh đạo rất có năng lực đúng chứ? Không phải cháu nói xấu các đại đội khác nhưng có nhiều người thật sự là lười biếng. Điểm này không thể so sánh với đại đội chúng cháu được. Năm nay đại đội chúng cháu còn nuôi lợn nữa, trước đây không có đâu. So với các đại đội xung quanh, chúng cháu có thể xếp vào hạng đầu. Nhưng chúng cháu vẫn còn không gian để tiến bộ, sau này vẫn có thể phát triển hơn nữa!"
Chu Dã nói chuyện một cách hào hứng, không hề lộ ra vẻ mệt mỏi khi phải chịu đựng cái nắng như thiêu đốt cùng Lý Thái Sơn lúc trưa, trái lại còn có vẻ phấn chấn, tràn đầy hy vọng về tương lai.
"Không tệ." Lãnh đạo huyện nở nụ cười.
Ông đội trưởng nghe con trai Lý Đại Hải báo tin, lập tức chạy tới, từ xa đã thấy lãnh đạo huyện đang nói chuyện với Chu Dã.
Khi Chu Dã nhìn thấy ông ấy, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn. Anh chỉ tay vào ông ấy, nói: "Chú ơi, chú nhìn xem, đây là bác đội trưởng của chúng cháu. Nói đến ông ấy thì không ai trong đại đội Ngưu Mông là không thích. Ông ấy là một cán bộ tốt. Chú cần học hỏi gì thì hỏi ông ấy đi, cháu còn phải đi làm việc, cháu phải lấy đủ số công điểm!"
Ông đội trưởng đang đổ mồ hôi, đi tới chào hỏi lãnh đạo từ huyện "Không biết lãnh đạo tới, thật là thất lễ."
"Cái gì? Lãnh đạo? Chú là lãnh đạo?"
Chu Dã nghe thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt, trông như thể bị dọa sợ.
Anh cảm thấy diễn xuất của mình ít nhất cũng phải được chín điểm!
Nhưng nếu Bạch Nguyệt Quý ở đây, cô sẽ cảm thấy không đạt yêu cầu, quá khoa trương.
Nhưng dù sao cũng rất hiệu quả.
"Vậy cậu tưởng chúng tôi là ai?" Trợ lý bên cạnh nhìn anh.
"Cháu... cháu còn tưởng mấy chú tới học hỏi kinh nghiệm của đại đội chúng cháu đấy chứ." Chu Dã tỏ vẻ ngây ngô.
Lãnh đạo huyện cười ha ha nhìn về phía ông đội trưởng: "Đội trưởng Lý, anh là một cán bộ tốt. Nhóm xã viên đều tin tưởng anh nên cái chức đội trưởng này, anh cứ làm thêm vài năm nữa đi. Đừng nghỉ hưu sớm. Hiện giờ đất nước cần những cán bộ ưu tú như anh tiếp tục phát huy vai trò ở vị trí hiện tại!"
Lời nói của lãnh đạo thể hiện rất rõ ràng sự hài lòng và coi trọng, khiến ông đội trưởng được công nhận cũng rất xúc động.
"Đảm bảo không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, tôi sẽ làm thêm ba năm nữa!"
Lãnh đạo gật đầu, bảo ông ấy không cần tiễn rồi dẫn người đi. Nhưng ông đội trưởng vẫn kiên quyết tiễn một đoạn đường.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của lãnh đạo và những người khác nữa, ông đội trưởng mới quay lại tìm Chu Dã.
“Cậu đã nói gì với lãnh đạo vậy?” Ông đội trưởng hút một hơi thuốc lào, nhìn Chu Dã hỏi.
Chu Dã cười: “Cháu có nói gì đâu. Không phải những lời cháu nói đều là tình hình thực tế sao?”
“Phong Thu, cậu nói xem cậu ấy đã nói gì với lãnh đạo?” Ông đội trưởng nhìn về phía Lý Phong Thu.
Lý Phong Thu còn chưa kịp mở miệng, Lý Thái Sơn bên cạnh đã kích động nói: “Để cháu nói cho, cháu biết anh ấy nói gì!”
“Cậu đi sang một bên, bác đội trưởng chưa bảo cậu nói.”
Lý Phong Thu không vui, không thèm để ý đến Lý Thái Sơn, vội vàng kể lại những gì Chu Dã vừa nói cho ông đội trưởng nghe.
Không chỉ Lý Phong Thu, còn có Trương Đại Căn bên cạnh, cũng như Cố Quảng Thu và những người đàn ông khác trong thôn ở xung quanh, tất cả đều nghe thấy những gì Chu Dã nói.
Họ cũng thực sự cho rằng lãnh đạo lớn trong huyện là những người đến từ các đại đội khác để học tập kinh nghiệm ưu tú của đội Ngưu Mông. Vì vậy vừa rồi họ đều không tự nhiên, mỗi người đều thẳng lưng và ra vẻ như đang cố gắng làm việc.
Các lãnh đạo huyện nhìn thấy điều này thật sự cũng rất hài lòng, đặc biệt là đối với những lời của Chu Dã, càng không nghi ngờ gì nữa mà khẳng định công lao của ông đội trưởng.
Ông đội trưởng gọi Chu Dã sang một bên nói chuyện, tránh xa những người khác rồi nhìn anh, hỏi: "Nói thật đi, có phải cậu đã sớm nhận ra thân phận của lãnh đạo không?"
"Vẫn là bác tinh ý, cái gì cũng không qua mắt được bác." Chu Dã cười hì hì.
Đó chắc chắn là đã nhận ra rồi, người ta vừa đi qua anh đã nhìn ra ngay, đội trưởng của các đại đội khác có thể có được khí thế đó sao?
Lý Thái Sơn đến gần, tỏ ra rất ngưỡng mộ: "Anh Dã, anh biết đó là lãnh đạo mà còn dám nói như vậy à?"
Nếu anh ta biết đối phương là lãnh đạo lớn của huyện, đứng trước mặt anh ta như vậy, anh ta có nói chuyện cũng sẽ nói không trôi chảy.
"Sao không dám chứ, những lời tôi nói không phải là sự thật sao? Không phải chúng ta làm việc siêng năng à? Có phải là bác đội trưởng rất tốt với các thành viên trong đội chúng ta không. Giống như mấy anh em nhà họ Đoạn, có ai mà không được bác đội trưởng quan tâm? Ngay cả ngôi nhà đó cũng là Đại Hải và Đại Sơn đi sửa chữa. Tôi không biết người khác có phục bác đội trưởng không nhưng tôi thì tin tưởng vào bác đội trưởng." Chu Dã nói.