Lời nói sỉ nhục này hoàn toàn chọc giận Chu Xuyên. Anh ta tức giận đến mức quát to: “Cô có ý gì. Cô muốn bị đánh nữa có phải không!”
Thật ra chị dâu Chu chính là cố ý nói như vậy. Hai anh em Chu Xuyên với Chu Dã cũng có chút giống nhau.
Họ là anh em ruột thịt, nên không cần nghi ngờ về điều đó.
Nhưng chị ta chỉ là không phục, nghẹn ngào nói: “Đều cùng một cha mẹ sinh ra, vậy sao nhà họ lại may mắn như vậy? Bất cứ chuyện tốt gì cũng không thể thiếu phần của chú ấy, mọi người đều khen là được ngôi sao may mắn chiếu sáng! Ngược lại anh là anh cả, vì sao ngay cả một cái rắm cũng không có!”
Chị ta càng nói càng bực tức!
Hai ngày trước Chu Dã vào núi, không phải chú ấy còn mang về rất nhiều thịt với một tổ ong lớn sao?
Thịt thì không nói, nhưng cái tổ ong lớn kia lọc ra rất nhiều mật ong. Chú ấy không mang chỗ mật ong đó ra trạm thu mua để bán mà ngược lại chú ấy lại chia mật ong cho rất nhiều người.
Nhà chú Trương, nhà chú Đào còn cả nhà ông đội trưởng, thật sự là biết cách làm người!
Nhưng mà nhà mình thì ngay cả mùi vị thật sự như thế nào thì cũng chưa được ngửi!
Chu Xuyên cũng không biết trong lòng chị ta đang đố kị: “Đó đều là chuyện phong kiến. Làm gì có ngôi sao may mắn chiếu sáng? Chỉ là vận may cứt chó mà thôi!”
“Vậy anh cũng đi lấy một cái cho em xem nào!”
Trong lòng Chu Xuyên nói nếu bản thân mình cũng có thể làm được thì còn cần phải để cô ta nói sao? Anh ta đã đi hết núi Đại Sơn rồi.
Nhưng anh ta lại lười nói chuyện tiếp với chị ta, mà nằm xuống tiếp tục ngủ!
Khoảng thời gian vừa rồi khiến anh ta thật sự rất mệt mỏi. Lúc này không phải anh ta nên tranh thủ ngủ hay sao?
Anh ta cũng không phải là chú hai có vợ thương đến mức khi thu hoạch vụ hè vẫn có thể được ăn uống tốt như vậy. Nếu anh ta không yêu thương bản thân hơn thì thật sự sẽ phải làm trâu làm ngựa!
Chị dâu Chu thấy anh ta nằm xuống giường định ngủ liền nổi giận.
"Còn ngủ nữa? Mau ngồi dậy cho tôi!"
Chu Xuyên tức giận, nói: "Tôi ngủ thì có liên quan gì đến cô? Trong nhà này, bây giờ thậm chí tôi còn không được ngủ nữa à?"
Chị dâu Chu không cho anh ta ngủ: “Anh đi vào rừng săn thú đi. Nếu không mang được thú về thì cũng đừng về nữa!”
“Tôi không đi, cô muốn đi thì tự đi đi!”
Sao chị dâu Chu có thể bỏ qua cho anh ta? Chị ta tiếp tục làm ầm ĩ, cãi nhau to tiếng!
Cuối cùng, Chu Xuyên không thể ở nhà được nữa, anh ta trực tiếp đến trước mộ của cha mẹ anh ta để khóc.
“Mẹ, mẹ thật mù quáng. Lúc đầu sao mẹ không nói cho con biết một người vợ như vậy, không phải là một người tốt, con thật là khổ sở…”
Anh ta phàn nàn nhưng lại quên mất rằng mẹ anh ta thực sự không hài lòng với cô con dâu cả này, ngay từ đầu bà ấy đã không ưng cô ta rồi.
Anh ta đã quen chị dâu Chu từ trước đó, thậm chí còn làm chuyện gạo nấu thành cơm ở đống lúa mì trước khi cưới. Vì vậy mới không thể không cưới cô ta về.
“Còn cha nữa, cha cũng không công bằng. Con cũng là con trai ruột của cha mà. Kết quả cha không cho con vận may của cha, lại không tiếc cho cái đứa hư hỏng như em trai. Đều là con trai ruột của cha, dựa vào cái gì con vào núi bị chó hoang cắn, em trai vào núi thì có thể nhặt đồ được quý…”
Sau khi ở đây khóc lóc một lúc lâu, anh cả Chu mới quay về.
Khi trở về nhà, chị dâu Chu thấy anh ta trở về tay không thì lại mắng chửi anh ta một trận, điều này khiến anh cả Chu rất chán ghét.
Nghĩ lại mà xem, cô ta còn dám kêu anh em nhà mẹ ruột của mình đến đánh anh ta nữa!
Thù mới hận cũ ùa về, anh cả Chu lập tức cãi nhau với chị dâu Chu, còn nói lời cay đắng: "Muốn sống thì sống không thì cô cút đi cho tôi. Tưởng tôi quý con đàn bà già như cô à, cũng không phải là thứ hiếm lạ gì!"
Chị dâu Chu cũng bối rối, còn dám đuổi chị ta đi? Làm vậy mà được sao?
“Tôi thấy anh vẫn chưa nhớ lần trước nhỉ?” Chị dâu Chu gào một tiếng, bắt đầu làm ầm ĩ!
Và thế là hai người lại tiếp tục cãi nhau.
Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản đều vội vàng bỏ chạy.
Nhưng lúc này chúng cũng đều đói rồi, cuối cùng đành chạy đến tìm chú út của chúng, nhưng bánh bao của chú út phải dùng sức lao động để đổi lấy.
Cả Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều không lấy làm lạ với việc hai vợ chồng cãi nhau khiến ba đứa trẻ phải đến bán mình đổi lấy lương thực.
Mợ út thắc mắc: "Không phải ngày gì đặc biệt mà, họ cãi nhau cái gì thế?"
"Chị dâu cháu cũng ở đó xem, nghe thấy những lời khen rằng cháu giống cha cháu, đều được ngôi sao may mắn phù hộ, mặt đã cau lại rồi, chắc chắn đã quay về cãi nhau với anh trai cháu." Chu Dã giải thích.
Mợ út lập tức tỏ ra chán ghét.
Nhưng bà ấy cũng không muốn bận tâm đến họ, hai người này không biết xấu hổ, ba ngày hai bữa lại cãi nhau đánh nhau, có thể sống như vậy được sao?