Buổi tối hôm nay, Đâu Đâu và Đô Đô lại được mở khóa một kỹ năng khác, chính là lúc chơi đùa cùng với cha của hai anh em ở trên giường đất.
Đâu Đâu đột nhiên hét lên: “Cha cha.”
Lúc Chu Dã nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người. Đâu Đâu lại nhìn anh và hét lên một tiếng “Cha cha”.
“Đâu Đâu đã gọi cha rồi.” Bạch Nguyệt Quý cười nhìn Chu Dã.
Thế nhưng người đàn ông thô lỗ này lại xúc động đến mức đôi mắt đỏ lên. Bạch Nguyệt Quý: “……” Thật sự muốn như vậy sao?
Chu Dã khịt mũi, dùng sức gật đầu. Thật sự sẽ như vậy. Anh ôm Đâu Đâu vào lòng và trong lòng anh cảm thấy vô cùng mềm mại!
Đợi đến lúc anh có thời gian rảnh, anh sẽ đưa hai đứa con trai của mình đến khấu đầu trước mộ của cha mẹ anh.
Mà Đô Đô cũng học theo, hét lên và cũng bị cha của thằng bé ôm vào trong lòng.
Ngày hôm sau Bạch Nguyệt Quý thì thầm chuyện này với mợ út.
“Hai người chúng ta đều chơi cùng với hai anh em tụi nó mỗi ngày. Dạy tụi nó gọi mẹ, gọi bà nội út mà miệng ngậm chặt như trai ở sông. Vậy mà cháu mới dạy tụi nó gọi cha mấy lần mà tối hôm qua tụi nó đã lập tức gọi cha rồi.”
Cho đến hiện tại, hai anh em vẫn chưa biết gọi mẹ, cuối cùng lại gọi cha trước.
Mợ út cười: “Trẻ con đều có linh tính. Lúc còn nhỏ thì sẽ thân thiết với cha, sợ cha không cố gắng chăm sóc bọn chúng nên tự nhiên sẽ lấy lòng cha. Để cha cố gắng làm việc, kiếm thức ăn về cho chúng. Đến khi bọn nó trưởng thành, hiểu chuyện thì lập tức sẽ thân thiết với mẹ hơn.”
Bạch Nguyệt Quý nghe thấy những lời này thì thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nhưng mà không thể không nói, cô cảm thấy lời nói này thật sự rất có lý.
Đây không phải là trường hợp của những bà mẹ đời sau hay nói sao?
Họ ở nhà chăm sóc con cả ngày nhưng đứa bé nhìn thấy cha đi làm về từ bên ngoài thì vô cùng vui vẻ, vô cùng kích động. Dáng vẻ đó thật sự giống như bảo cha ở bên ngoài cố gắng kiếm tiền một chút. Dù ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì nhưng nghĩ đến đứa con trong nhà thì anh ta cũng sẽ cố gắng hơn.
Có lẽ, các bé cũng có kỹ năng riêng của chúng?
Cũng may là sau khi hai anh em gọi cha thì sẽ lập tức gọi mẹ. Chỉ là hai anh em vẫn chưa gọi bà nội út.
Hiện tại thím Trương chính là khách quen trong nhà. Hôm nay sau khi bận việc xong thì bà ấy lập tức đặt Tiểu Niên Sinh vào xe nôi và đẩy đến đây.
Sau xuân, Trương Hiểu Mai lập tức ra đồng làm việc kiếm công điểm nên Tiểu Niên Sinh đều do thím Trương chăm sóc. Tất nhiên thỉnh thoảng Trương Hiểu Mai sẽ trở về cho bú một lần.
Hơn nữa, thằng bé cũng hơn bốn tháng tuổi nên đã bắt đầu cho ăn một ít cháo bột bổ sung nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hiện tại thím Trương đang là người chăm sóc trẻ nhỏ với nuôi lợn toàn thời gian.
Bà ấy làm việc rất nhanh. Buổi sáng cũng dậy sớm, cho nên khoảng 9 giờ hơn một chút thì đã bận việc xong rồi, và có thể đưa thằng bé ra ngoài.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đang chơi cùng với Sư Tử thì rất vui vẻ khi nhìn thấy Tiểu Niên Sinh. Hai anh em lập tức bám vào xe nôi để nhìn em trai.
Còn Bạch Nguyệt Quý. Sau khi cô giặt xong quần áo ở nhà thì lập tức về phòng phía tây viết sách.
Vốn dĩ theo mong muốn của cô và Chu Dã, thật sự cô vẫn muốn lười biếng để cho Lý Đại Ni giặt. Nhưng mà mợ út muốn nhận việc đó, bà ấy có thể đến giúp đỡ Bạch Nguyệt Quý chăm sóc con là cô đã cảm thấy rất cảm kích rồi. Với lý do để bản thân mình năng động hơn nên để bà ấy đi giặt quần áo, Bạch Nguyệt Quý thật sự không làm được.
Bạch Nguyệt Quý cũng hiểu được quan niệm tiết kiệm của mợ út nhà mình.
Người lớn thuộc lứa tuổi đó có suy nghĩ giống nhau, nếu như mợ út của cô đến đây mà còn để bọn họ tiêu tiền thuê người giặt quần áo thì mới là không phù hợp với tính cách của bà.
Cho nên Bạch Nguyệt Quý lựa chọn chấp nhận chuyện này, con người không ai hoàn mỹ, chỉ cần trên tổng thể không xung đột quá lớn thì có bất đồng trên một số vấn đề nhỏ khác cũng không phải vấn đề lớn lao gì.
Hơn nữa Chu Dã cũng sẽ giặt quần áo giúp cô, tối hôm qua anh tắm rửa xong còn tiện tay giặt luôn quần áo của mình, hoàn toàn không cần Bạch Nguyệt Quý làm gì.
Quần áo của cả nhà cộng lại cũng không khó giặt bằng quần áo của Chu Dã, không cần giặt quần áo của anh, phần còn lại chẳng phải là công việc nhẹ nhàng hay sao?
Mợ út của cô đang nói chuyện phiếm cùng thím Trương ở bên ngoài, hai người ngồi ở trên chiếu, thuận tiện trông mấy đứa bé đang nô đùa.
Nghe tiếng mợ út và thím Trương nói chuyện phiếm, còn có tiếng cười đùa của mấy đứa bé, Bạch Nguyệt Quý ở trong phòng cảm thấy ý tưởng như suối phun, đặt bút viết không ngừng.
Cái này cũng không phải giả vờ cho người khác xem, Bạch Nguyệt Quý thật sự tính toán thừa dịp hiện tại có thời gian kiếm thêm ít tiền nhuận bút để tích cóp cho sau này.
Nếu thuận lợi thì sau khi cô thi đại học là có thể thuyết phục được mợ út và người nhà cùng đi.