Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 287 - Chương 287 - Nói Ngọt

Chương 287 - Nói Ngọt
Chương 287 - Nói Ngọt

Nhưng thật sự quá đáng tiếc.

Ông đội trưởng nghĩ, sau này chờ đại đội Ngưu Mông phát triển tốt hơn, đến lúc đó báo cáo lãnh đạo tình huống này, xem có thể đặc cách xử lý tình huống đặc biệt này không.

Có thể nói, ông ấy thật sự tính toán để Chu Dã đi theo làm việc cùng con trai mình.

Chu Dã không biết những việc này, mất mấy ngày xin phân hóa học, mấy ngày này anh xem như kỳ nghỉ dưỡng.

Nhưng trở về lại phải tiếp tục làm việc.

Hôm nay làm xong việc, một đám lưu manh tắm sông, Lý Thái Sơn vừa dùng trộm xà phòng của anh Dã, vừa nói: “Anh Dã, có khi nào năm nay đại đội chúng ta lại được mùa không?”

Chu Dã nói: “Cậu tự mua xà phòng đi, sao lại dùng xà phòng của tôi.”

“Dùng một chút thôi mà.”

“Cho cậu luôn.” Chu Dã thấy anh ta đưa trả, vẻ mặt ghét bỏ.

Lý Thái Sơn cười ha ha: “Vậy tôi cũng không khách sáo với anh Dã nữa.”

“Năm nay đại đội chúng ta bón phân đầy đủ như vậy, cho dù không xin được phân hóa học thì cũng sẽ được mùa, sao phải phí công đi xin như vậy chứ?” Đào Ngõa Phiến bên cạnh thoải mái tắm nước sông nói chuyện với Lý Đại Hải.

Năm nay đại đội nuôi nhiều lợn như vậy còn nuôi cả dê, cũng không phải là phí công nuôi dưỡng.

Phân lợn tốt không cần phải nói, có thể dùng để bón ruộng.

Phân dê cũng giống như thế, bọn trẻ nhặt không ít phân dê mang về nhà ủ phân, ủ xong nộp lên trên sẽ được tính công điểm.

Chuyện phân bón đã không cần phải lo lắng, chỉ cần năm nay ông trời cho cơm ăn, thì thu hoạch sẽ không đến nỗi nào.

Lý Đại Hải cười một tiếng: “Đúng là năm nay đại đội chúng ta có rất nhiều phân chuồng nhưng bấy lâu nay, chúng ta chưa sử dụng phân bón hóa học bao giờ, lúc nào cũng nghe người ta nói phân bón hóa học tốt thế này thế nọ, dù sao cũng phải dùng thử mới biết được rốt cuộc là có tốt hay không đúng không nào?”

“Chúng ta đã sắp trở thành đại đội tiên tiến rồi. Nếu như ngay cả phân bón hóa học mà cũng chưa dùng bao giờ thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho người khác hay sao?” Lý Phong Thu nói.

Những người khác cũng gật đầu.

Đại đội có đủ phân bón để dùng là một chuyện nhưng đại đội chưa bao giờ dùng phân bón hóa học lại là chuyện khác.

Nếu như người ta hỏi tới rồi bảo là các anh là đại đội tiên tiến mà ngay cả phân bón hóa học cũng chưa dùng bao giờ à?

Vậy thì biết trả lời người ta thế nào đây.

Cho nên đại đội phải xin một ít phân bón hóa học về để dùng, còn hiệu quả đến đâu thì đó lại là chuyện khác.

Trương Đại Căn nói: “Mà sao năm nay lại thuận lợi vậy nhỉ? Chỉ mới mấy ngày đã xin được rồi. Tôi nhớ năm ngoái anh vất vả nửa tháng cuối cùng vẫn ra về tay không cơ mà.”

Mặc dù chị Lý và chị Đại Căn không ưa nhau nhưng Trương Đại Căn và Lý Phong Thu cùng lớn lên với nhau, quan hệ rất tốt, thường xuyên tụ tập với nhau.

Lý Đại Hải chỉ tay vào Chu Dã: “Hỏi anh ấy kìa, là anh ấy xin được đấy.”

Mọi người đổ dồn lại nhìn Chu Dã.

“Anh Dã, anh nói mấy câu đi.” Lý Thái Sơn lập tức hỏi: “Kể mọi người nghe xem làm thế nào mà anh xin được phân bón hóa học vậy?”

Chu Dã xối sạch bọt xà phòng trên đầu rồi đáp: “Cậu hỏi tôi làm thế nào xin được à? Đương nhiên là vì chúng ta có ông đội trưởng tốt rồi. May nhờ có ông ấy dẫn dắt đại đội chúng ta có cuộc sống tốt đẹp, đạt tiêu chí của đại đội tiên tiến, lại còn từng phát biểu cảm nghĩ trước mặt các lãnh đạo huyện, được các lãnh đạo nhất trí tán thành. Nếu không nhờ vậy thì sao tôi có lợi thế gì đi hỏi xin phân bón của người ta chứ? Công lao chuyện này không thuộc về tôi mà thuộc về ông đội trưởng.”

Chẳng trách ông đội trưởng luôn thiên vị anh con trai thứ hai của nhà họ Chu nhiều hơn một chút.

Lý Đại Hải kể lại lời này cho ông đội trưởng nghe, mặc dù ông đội trưởng biết công lao của việc này thuộc về Chu Dã nhưng ông ấy vẫn cảm thấy miệng của chàng trai trẻ này đúng là làm người ta thấy ấm lòng.

Ông đội trưởng đã cao tuổi, tính cách lại thẳng thắn, công bằng, liêm chính, kể từ khi bắt đầu làm đội trưởng đại đội Ngưu Mông, ông ấy vẫn luôn muốn phải làm thế nào đó để các thành viên trong đại đội không bị đói bụng.

Tham vọng duy nhất của ông ấy chính là muốn đại đội Ngưu Mông trở thành đại đội tiên tiến.

Lời này của Chu Dã khiến ông ấy cảm thấy chuyện mình làm mấy năm nay thật sự đáng giá, trong lòng các đội viên đều thấu hiểu, đều biết ông ấy đã bỏ nhiều công sức như thế nào.

Cho dù cuối cùng đại đội Ngưu Mông không thể trở thành đại đội tiên tiến thì cũng không có gì phải tiếc nuối.

Mọi người nghĩ Chu Dã giỏi nói ngọt nhưng Chu Dã lại nghĩ miệng của vợ anh còn ngọt hơn.

Bình Luận (0)
Comment