Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288 - Lợn Chết

Chương 288 - Lợn Chết
Chương 288 - Lợn Chết

Lúc này vừa mới sang tháng năm, chẳng mấy nữa là đã cận kề tháng sáu rồi. Chu Dã muốn nghĩ cách để sang tầm tháng sáu, tháng bảy kiếm một vài quả vải.

Quả vải rất ngọt, anh muốn lấy một ít cho vợ nếm thử.

Kết quả vợ anh nói thế nào?

“Có gì mà phải nếm, quả vải có ngọt cũng không ngọt bằng anh.”

Nghe vậy, Chu Dã ngẩn người nhìn vợ.

Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn anh mỉm cười.

Trái tim Chu Dã đập thình thịch như nai con. Anh chẳng nói chẳng rằng, bế luôn Đâu Đâu và Đô Đô sang ngủ với mợ út của anh.

“Mợ út, tối nay Đâu Đâu và Đô Đô ngủ với mợ nhé.”

Đâu Đâu và Đô Đô ngủ say như lợn con. Bọn trẻ đã bắt đầu cai sữa từ khi tròn một tuổi, Bạch Nguyệt Quý không tốn quá nhiều công sức để cai sữa cho bọn trẻ.

Hiện tại, ban đêm bọn trẻ không còn dậy đòi bú, ngủ liền một mạch tới sáng, đỡ hẳn phiền phức.

“Con và vợ cố gắng sinh thêm con đi, mợ út trông cho.” Mợ út là người từng trải, thấy anh mang con sang gửi bèn nói như vậy.

“Dạ.” Chu Dã da mặt dày thoải mái đồng ý.

Anh hấp tấp trở về phòng. Bạch Nguyệt Quý lấy làm lạ, hỏi nhỏ: “Sao anh lại bế Đâu Đâu và Đô Đô qua ngủ với mợ út vậy?”

“Vợ à, em nói lại câu lúc nãy cho anh nghe đi được không?” Chu Dã ngồi xuống, xoa bàn tay trắng trẻo của vợ.

Bạch Nguyệt Quý thấy thái độ của anh như vậy mới sực hiểu ra, liếc anh một cái rồi quở trách: “Anh muốn em nói gì? Cả hai loại em đều từng ăn rồi, đúng là anh ngọt hơn quả vải mà.”

“Thật à?” Gã đàn ông cẩu thả hết sức xúc động.

“Ừm, rất ngọt.” Bạch Nguyệt Quý xoa mặt Chu Dã, đúng là một người đàn ông đẹp từ trong trứng, dù có phơi gió, phơi nắng, dầm mưa nhưng da vẫn đẹp như vậy.

Đã bị vợ trêu ghẹo tới mức này rồi, nếu như anh vẫn còn có thể nhịn được thì anh không phải là đàn ông.

Đương nhiên Chu Dã là đàn ông, hơn nữa còn cực đậm chất nam tính.

Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý đã biết hậu quả của việc ghẹo trai là gì.

Thậm chí cô còn không rõ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, bởi vì thực sự đã mệt tới mức chẳng muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay.

Hôm sau, tới khi cô dậy thì mặt trời đã lên cao tận ba con sào. Chu Dã đã vui vẻ đi làm việc từ lâu. Đâu Đâu và Đô Đô cũng không ở nhà. Bọn trẻ ăn sáng xong, được mợ út dắt ra ngoài đi dạo.

Nhân lúc trong nhà không có ai, Bạch Nguyệt Quý nhanh tay đem ga giường đi giặt!

Tại sao ư, tại vì xấu hổ!

Ban đầu cô chỉ thuận miệng nói một câu tình tứ với Chu Dã vì thấy gã đàn ông cẩu thả này thật sự quá vất vả, công việc đồng áng mệt chết người như vậy nhưng chưa bao giờ anh nghỉ làm, vẫn kiên trì tới cùng.

Cho nên cô mới nói mấy câu khích lệ tinh thần anh.

Kết quả không ngờ anh lại dễ bị trêu ghẹo như vậy, hứng lên là làm mãi không chịu nghỉ.

Bạch Nguyệt Quý giặt rất nhanh tay. Tới khi mợ út dắt Đâu Đâu và Đô Đô về thì cô đã xử lý sạch mọi dấu vết.

“Hôm nay đẹp trời nên con mang ga giường ra giặt lại, phơi khô cho đỡ ẩm mốc.” Bạch Nguyệt Quý nói mà giấu đầu lòi đuôi.

Mợ út chỉ cười híp mắt đáp: “Tốt lắm.”

Da mặt Bạch Nguyệt Quý rất mỏng, cô cảm thấy chắc là mợ út đã biết hết rồi. Tất cả là tại Chu Dã, bao giờ anh về, nhất định cô phải cho anh biết tay!

Mợ út chuyển chủ đề, quay qua kể về chuyện nhà họ Trần cãi nhau sinh chuyện.

“Cãi nhau thì cãi nhau đi lại còn làm chết cả lợn, đúng là đáng ghét.”

Tới tận giờ này Bạch Nguyệt Quý mới ăn sáng. Mợ út chu đáo nấu bữa sáng là món cháo đậu ninh nhừ, cực kỳ thơm ngon.

Cô vừa ăn vừa nói: “Lợn chết mất rồi à? Thế thì to chuyện rồi!”

Mợ út gật đầu: “Đúng là to chuyện rồi. Ông đội trưởng giận lắm. Ông ấy đã thông báo hôm nay bao giờ làm xong việc sẽ mở cuộc họp phê bình nhà họ Trần và trừ điểm!”

Ngày hôm nay, đúng là nhà họ Trần đã mất sạch thể diện.

Mọi người trong đại đội đều sẽ tới xem cả nhà họ bị phê bình, đúng là chuyện cực kỳ mất mặt!

Bọn Chu Dã chạy sang hóng chuyện.

Lý Thái Sơn nói: “Đúng là đáng đời, nói xấu sau lưng anh Dã cho lắm vào, giờ bị quả báo rồi!”

Giang Đại Hổ và bà Giang đứng ngay gần đó.

Mặc dù bà Giang là bạn thân của bà Trần nhưng cũng không ngăn được bà ấy đi hóng chuyện của bà bạn già.

Bà ấy cũng nghe thấy lời Lý Thái Sơn nói.

Giang Đại Hổ vừa mới gặp quả báo không lâu, da mặt giần giật. Bà Giang cũng thấy hơi run chân.

Không ai hiểu rõ hơn bà ấy, trước đây bà Trần từng rủa Chu Dã không ít lần. Cho nên, không phải không bị quả báo mà là vẫn chưa tới lúc mà thôi!

Quả nhiên Chu Dã vẫn linh như vậy, nhất định không thể đắc tội với anh!

Thấy Chu Dã đang nhìn họ, theo bản năng, hai mẹ con nhà họ Giang đều nở nụ cười lấy lòng.

Chu Dã: “...”

Bình Luận (0)
Comment