Nói đến dê thì không thể không nhắc tới chuyện công điểm của chú Trương.
Vốn chú Trương được cho mười công điểm một ngày nhưng về sau ông kế toán tính lại, phát hiện ra không thể cho nhiều như vậy được vì số lượng dê không nhiều, dù có bán hết cả bầy đi cũng không kiếm về được nhiều công điểm như vậy.
Cho nên sau đó ông đội trưởng phải nói chuyện lại với chú Trương, chú Trương cũng thoải mái đồng ý, không cần phải cho nhiều công điểm như vậy, mỗi ngày cho năm công điểm là được rồi.
Tuy nhiên, chú Trương cũng có một yêu cầu, đó là bao giờ bầy dê nhiều lên thì tới lúc đó phải nâng công điểm lên cho mình.
Ông đội trưởng đồng ý. Nếu sau này nuôi nhiều hơn thì sẽ cho nhiều công điểm hơn.
Tuy nhiên, chuyện đại đội muốn mở rộng bầy dê còn cần phải được lãnh đạo đồng ý mới được làm, chứ bọn họ không được phép tự ý quyết định.
“Từ năm mươi con trở xuống thì tôi có thể phê chuẩn cho ông nhưng nếu quá năm mươi con thì ông phải báo lại với tôi để tôi lên hỏi ý kiến lãnh đạo huyện rồi mới trả lời ông sau.” Lãnh đạo công xã nói như vậy.
Ông đội trưởng cười ha hả đồng ý: “Được!”
Chuyện mở rộng bầy dê vậy là xong. Ông kế toán cũng đã đối soát sổ sách, tính toán tiền nong xong bên phía trạm thu mua.
Không biết các khu vực khác thì thế nào nhưng ở chỗ bọn họ, bất kể bọn họ nộp lên trên bao nhiêu súc vật thì đều tính một nửa thuộc về của công, một nửa còn lại mới thuộc về đại đội.
Chẳng hạn như hai mươi bốn con lợn thì chỉ có mười hai con là được trả tiền, hai con dê thì cũng chỉ có một con được trả tiền.
Tiền dê và tiền sáu con lợn to đã được trả đủ, tổng cộng được hơn hai trăm đồng.
Còn sáu con lợn béo còn lại tương đương hơn hai trăm đồng thì sẽ trả sau.
Năm nay, chỉ riêng thu nhập từ khoản này thôi bọn họ đã kiếm được gần năm trăm đồng, đấy là còn chưa tính tới tiền lương thực cũ năm ngoái đại đội Ngưu Mông đã nộp còn dư và tiền lương thực nộp theo kế hoạch năm nay!
Vì đại đội nộp lợn, dê và nhiều lương thực như vậy nên giá trị công điểm được kết toán cũng rất cao.
Sau khi họ về thôn, mọi người được triệu tập mở cuộc họp.
Ông đội trưởng bảo Lý Đại Hải cầm loa đi thông báo cho mọi người, chuyện đầu tiên cần thông báo là: “Ngày mai mời mọi người tới tập trung ở sân phơi thóc của đại đội để chia lương thực và tiền!”
Ngoài ra, thông qua Lý Đại Hải, mọi người biết được rằng, năm nay giá trị mỗi công điểm của bọn họ được những ba hào!
Ngay lập tức, cả đại đội Ngưu Mông đều phấn chấn tinh thần.
Mợ út cũng thấy hồ hởi theo: “Đại đội của mọi người giỏi thật đấy, giá trị công điểm cao như thế, xem ra danh hiệu đại đội tiên tiến năm nay không trật đi đâu được rồi.”
Lúc bắt lợn, mợ út có dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi xem, ôi chao, bao nhiêu là lợn béo, ghê thật.
Xem đại đội Ngưu Mông nhà người ta xong rồi nhìn lại đại đội nhà mình, đúng là không thể nào bì được.
Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Có lẽ năm nay chưa thể nhận được danh hiệu đại đội tiên tiến đâu ạ.” Phải có thành tích xuất sắc nhiều năm liền mới được.
Có điều, vẫn là câu ấy, nam nữ chính đều ở tại đại đội Ngưu Mông, vận may ngợp trời như vậy, có muốn không xuất sắc cũng khó, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chu Dã ăn bát sủi cảo vợ nấu cho mình, nói: “Mợ út, đợi bao giờ hết bận, mợ út trông bọn nhỏ giúp con với nhé, con đưa vợ lên thành phố chơi một chuyến.”
“Mợ út cũng đi cùng luôn chứ.” Bạch Nguyệt Quý lườm Chu Dã một cái.
“Bao giờ chia lương thực xong, xe lừa nhà chú Đào sẽ đắt khách lắm, không mượn nổi đâu. Nếu không phải vậy thì anh cũng muốn đưa mợ út lên thành phố chơi một chuyến. Cả hai đứa nhỏ nữa, từ lúc chào đời tới giờ, hai con vẫn chưa được lên thành phố bao giờ.” Chu Dã cười, nhìn hai cậu con trai.
Đâu Đâu và Đô Đô đều ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cha, bởi vì bọn nhỏ cũng ăn sủi cảo, miệng đã ăn tới mức bóng loáng dầu mỡ, nghe thấy cha nhắc tới mình, bọn nhỏ còn toét miệng cười với cha.
“Hai đứa đi đi, có phải mợ chưa lên thành phố bao giờ đâu.” Mợ út không muốn đi lên thành phố vì ngại đường xa.
Có xe lừa chở thì đi chơi một chuyến cũng không tồi nhưng nếu không có xe lừa thì thôi.
Trái lại, Bạch Nguyệt Quý lại muốn theo chân Chu Dã lên thành phố xem sao. Lần nào Niên Viễn Phương về cũng đều mượn xe đạp chở Hứa Nhã lên thành phố ăn đồ ăn ngon, xem phim điện ảnh giải trí.
Không phải cô thích so bì với Hứa Nhã mà là cô đã đến đây lâu vậy rồi nhưng chỉ có lúc sinh con là từng lên thành phố, sau đó thì chưa lên lại đó lần nào.
Sao có thể như vậy được đúng không? Chẳng mấy khi có mợ út ở nhà trông Đâu Đâu và Đô Đô cho, đợi hết bận, nếu cô và Chu Dã có thể tranh thủ lên thành phố chơi một chuyến thì tốt quá.
Hôm sau là ngày chia lương thực.
Mợ út dẫn theo Đâu Đâu, Đô Đô đi cùng với Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý không đi được, cô phải ở nhà viết bài.