Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức ( Dịch Full )

Chương 314 - Chương 314 - Mợ Út Đi Về

Chương 314 - Mợ Út Đi Về
Chương 314 - Mợ Út Đi Về

Nhưng mà Cố Quảng Thu muốn quay về bên này. Bởi vì chú Trương đang ở chỗ chuồng dê. Trong nhà còn có trẻ con và phụ nữ có thai, đều giao hết cho mẹ vợ anh ấy thì thật sự không thích hợp.

Lần này, anh ấy còn mang cho cha anh ấy rất nhiều lương thực, ngoài ra còn có năm đồng nữa.

Cậu út Cố cũng không nói gì. Con trai hiếu thảo thì ông ấy nhận lấy. Chỉ là ông ấy bảo con trai trở về nói với mợ út rằng hiện tại nông nhàn. Cháu ngoại cũng không phải đi làm công có thể tự chăm sóc trẻ con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc viết bản thảo của vợ cháu ngoại.

Bà ấy cũng không cần ăn uống ở bên đó nữa, mà thu dọn một chút đồ đạc rồi quay về đi.

“Mợ út. Mợ về ở vài ngày. Nhưng sau mấy ngày nữa thì có thể cháu sẽ qua bên đó đón mợ về.” Chu Dã nói.

Mợ út cũng có chung suy nghĩ với cậu út. Bà ấy cũng suy nghĩ đến chuyện quay trở về, nên lập tức nói: “Cháu không phải đi làm công. Cháu chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô là được. Đợi đến sang năm khi cháu bắt đầu đi làm thì lúc đó mợ lại đến.”

“Cháu không đi làm công, nhưng cháu cũng muốn đi vào trong núi cùng nhóm anh Quảng Thu xem có con mồi nào hay không? Hơn nữa, cháu còn muốn đưa vợ cháu vào thành phố nữa.”

Mợ út cũng lập tức nói: “Hiện tại cũng hết bận việc rồi, nếu không thì ngày mai cháu với vợ cháu đi vào thành đi? Ngày kia thì mợ sẽ quay về. Đợi đến hôm nào cháu muốn đi vào núi, thì cháu lại đi qua đón mợ.”

“Mợ út à. Bên này cháu thật sự cần mợ giúp đỡ, mợ không thể cứ rời đi như vậy chứ.” Chu Dã muốn bà ấy tiếp tục ở lại: “Hiện tại, cháu không cần đi làm công, nhưng cháu còn phải đọc sách nữa. Nếu phải chăm sóc hai anh em tụi nó, thì cháu sẽ không có thời gian rảnh để đọc sách.”

“Cháu muốn đọc sách ư?” Mợ út ngạc nhiên nhìn anh.

“Cháu nhất định phải đọc.” Chu Dã nói: “Vợ cháu có học thức như vậy, cháu lại là kẻ quê mùa, sau này làm sao có thể giao tiếp được? Có đôi lúc lời cô ấy nói cháu đều nghe không hiểu, chính là vì cháu ít đọc sách.”

Thật ra khi nghe những lời này, mợ út cũng thật sự không ngạc nhiên. Có những lúc cháu dâu với vợ Viễn Phương nói chuyện, bà ấy nghe cũng không hiểu lắm.

“Cháu còn muốn đọc sách, đọc sách nhiều mới tốt. Học là cho bản thân mình, đây chính là bản lĩnh, nên đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ không sợ bị mất, hơn nữa cũng không có ai lấy đi được.”

Mợ út cũng gật đầu, lời này quả không sai.

Trước kia cháu dâu chính là người đọc sách nhiều, có văn hóa, cho nên hiện tại một tháng cô có thể kiếm được ba mươi đồng tiền nhuận bút. Có bao nhiêu người ghen tỵ mà không được?

“Vậy được. Mợ sẽ về ở mười ngày rồi sẽ quay lại.”

Bạch Nguyệt Quý bảo Chu Dã đưa tiền cho mợ út. Ngoài tiền ra, cô còn bảo anh lấy thêm lương thực đưa cho bà ấy.

Dù năm nay được chia rất nhiều lương thực, nhưng Chu Dã cũng vẫn mua rất nhiều về.

Một trong số đó được đặc biệt chuẩn bị để đưa cho mợ út mang về.

Tiền cũng dựa theo thỏa thuận ban đầu nói ra, phải đưa cho mợ út sau mươi đồng.

Nhưng họ lại bị mợ út mắng cho một trận: “Mợ đến đây để chăm sóc chắt ngoại mà còn lấy tiền ư? Cháu muốn để mợ làm người như thế sao? Chỗ lương thực này cũng không cần, giữ lại ở đây ăn. Sau này mợ còn lại đến đây nữa.”

Ở bên này, bà ấy được ăn quả vải, ăn dưa hấu, gà hầm, thịt thỏ kho tàu, còn có mì sợi, bánh bao, thỉnh thoảng lại được ăn sủi cảo.

Sinh hoạt như thế này không phải quá tốt hay sao.

Sao lại còn lấy tiền chứ? Mợ út không cần một xu nào của anh. Hơn nữa, bà ấy còn tiếp tục ở lại đây nữa, cho bà ấy lương thực làm gì? Bà ấy cũng không cần!

Nhưng mà làm sao Bạch Nguyệt Quý với Chu Dã lại không cho cái gì? Cuối cùng bà ấy cũng chỉ nhận mười đồng.

Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười, Chu Dã cũng buồn cười. Nhưng bà ấy thật sự không cần tiền của họ, cho nên chỉ có thể như vậy.

Mợ út cũng chỉ cầm mười đồng này. Ngay cả một túi năm mươi cân ngô và một túi khoảng hai mươi cân bột mì mà Bạch Nguyệt Quý chuẩn bị cũng bị mợ út từ chối.

“Giữ ở bên này đi. Mợ vẫn còn đến nữa.”

“Bột mì mang về cho cậu út ăn, ở bên này chúng cháu không thiếu.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Không cần. Nếu làm bánh bao hay sủi cảo thì bảo Tiểu Dã mang một phần sang cho cậu út của nó ăn là được. Lấy nhiều bột mì như vậy thì được ăn vào bụng của ai cũng không biết đâu.” Mợ út nói.

Nhiều năm làm mẹ chồng nàng dâu, mợ út còn có thể không hiểu được sao?

Với cái đức hạnh đó của cô con dâu cả, một túi bột mì mang về chắc chắn sẽ bị cô ta ăn mất một phần ba. Cô ta sẽ lấy lý do là có sẵn nên nấu cho cháu trai và cháu gái ăn.

Ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng đồ ăn thì sẽ đi vào bụng của cô ta.

Muốn điều này thì tốt, ăn thì ăn, không quan trọng. Quan trọng là sau khi ăn vừa lau miệng thì người lập tức không quen biết!

Điển hình của loại người vô ơn.

Mợ út thật sự không thoải mái, không muốn mang về bất cứ thứ gì.

Bình Luận (0)
Comment