Nói đến cái này cũng phải nhắc tới một chút Sở Sương một chút, cô ấy thật sự tận chức tận trách, còn đặc biệt dùng bài thi để kiểm tra học sinh.
Nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định để cho lớp của cô ấy bắt đầu học lại từ đầu cùng nhau, bởi vì cho dù có từng đọc sách nhưng mà cơ sở cũng quá kém!
Mà Chu Tam Đản là con trai duy nhất của hai vợ chồng Chu Xuyên và chị dâu cả nhà họ Chu, hiện giờ trong thôn bỏ tiền xây dựng trường học, đương nhiên bọn họ cũng vui vẻ đưa cậu bé đi học.
Cái đãi ngộ này thì Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha đều không có.
Bởi vì tuổi còn nhỏ nên Chu Tam Đản đã được sắp xếp vào lớp mẫu giáo bé, thành tích thật rất không tệ, lần trước thi toán đúng là đã được 90 điểm, bài thi do Hứa Nhã ra đề.
Cô và Sở Sương rất bận.
Ra bài thi sao chép bài thi chấm điểm chữa bài thi, đều là hai người tự mình làm.
Nhưng sau khi công việc lu bù lên thì người vẫn rất có tinh thần, Ví dụ như trạng thái tinh thần của Sở Sương đã khác trước, Hứa Nhã cũng vậy.
Có lẽ đây cũng là chuyện các cô ấy thích làm.
Mợ út còn kể với Bạch Nguyệt Quý chuyện Chu Tam Đản thi được 90 điểm.
Bạch Nguyệt Quý cười: “Đứa nhỏ này rất thông minh.”
Mợ út đi cầm một tờ giấy ra đây: “Mợ cho thằng bé cầm bút cùng giấy, để thằng bé viết hai chữ cho mợ xem, cháu nhìn chữ này như thế nào?”
Bạch Nguyệt Quý nhìn, nở nụ cười: “Bây giờ vừa mới đi học không lâu, có thể viết thành như vậy cũng không tệ.” Nói xong lại hỏi: “Tam Đản không phải tên gọi ở nhà của thằng bé sao?”
“Đấy là tên của thằng bé.”
Bạch Nguyệt Quý “……”
“Tên không hay phải không?” Mợ út hỏi.
Bạch Nguyệt Quý ăn ngay nói thật: “Khi còn nhỏ ở trong thôn thì gọi tên này cũng được, nhưng chờ đến khi lớn lên ra bên ngoài đi lại, người ta còn gọi Tam Đản Tam Đản, chắc chắn sẽ không dễ nghe, chẳng có chút uy nghiêm nào, giống như là đứa ở người làm để cho người ta sai vặt ấy.”
Mợ út cảm thấy rất có lý: “Vậy cháu lấy tên khác cho thằng bé đi?”
“Thằng bé có cha mẹ mà, làm gì đến lượt cháu lấy.” Bạch Nguyệt Quý lắc đầu: “Mợ nói với thằng bé, để cho thằng bé về nhà tìm cha mẹ nó đổi tên khác là được.”
Ngay tại lúc Chu Tam Đản cầm con giun đến đây thì Mợ út đã nói về việc đổi tên.
“Thím ơi, thím đặt cho cháu một cái tên khác đi, thím đặt tên rất hay.” Chu Tam Đản lập tức nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý đang tưới nước cho rau quả.
Mợ út cười, bà không dạy cái này đâu đấy.
Bạch Nguyệt Quý cũng không nghĩ rằng cậu bé sẽ muốn mình đặt tên cho, cười cười: “Thím mà đặt tên cho cháu thì lát nữa mẹ cháu sẽ xách tai của cháu qua đây tìm thím tính sổ mất.”
“Cháu sẽ không nói cho bọn họ, chỉ nói tự cháu nghĩ ra.” Chu Tam Đản nói.
Cậu bé đã lớn hơn ba tuổi so với ba năm trước, người cũng thông minh hơn, cũng biết quan hệ của cha mẹ mình và chú thím không tốt.
Cho nên trong tết năm ngoái, cậu bé cũng không mặt dày đòi bao lì xì, sau khi qua đây chúc tết xong thì đi.
“Chu Thành, thành trong thành công, cháu cảm thấy như thế nào?” Bạch Nguyệt Quý cũng không từ chối, hỏi.
Bạch Nguyệt Quý còn viết chữ này ra cho cậu bé xem, Chu Tam Đản cũng học theo, rất nhanh đã nhớ kỹ rồi.
“Cái tên này rất hay.”
Chu Tam Đản đọc tên mới của mình, sau khi nhớ kỹ mới về nhà, mợ út cũng không nhịn được nói.
“Chu Thành, thành trong thành công, đây là một cái tên có ngụ ý rất tốt, nghe hay hơn nhiều so với Tam Đản.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Hy vọng về sau đứa nhỏ này sẽ có thành tựu.”
Lại nói đến Chu Tam Đản.
Sau khi có tên mới là Chu Thành, cậu bé đã có thể trịnh trọng tuyên bố, không cho người khác gọi mình là Tam Đản nữa.
Sau khi tuyên truyền cho bạn bè ở bên ngoài, lại về nhà tuyên bố.
Chị dâu cả Chu bận việc cả một ngày, cũng mệt mỏi cả một ngày, làm gì có tâm trạng nghe cậu bé nói chuyện này, trực tiếp tức giận.
“Gọi Chu Thành làm gì, không phải Tam Đản càng thuận miệng hơn sao!”
“Con không muốn gọi là Tam Đản, chẳng dễ nghe gì cả, con tên là Chu Thành, sau này cha mẹ phải sửa miệng gọi như thế, nếu gọi Tam Đản con không thưa đâu!” Chu Tam Đản vô cùng kiên trì.
Anh cả Chu thì lại hỏi: “Chữ thành nào?”
“Thành trong thành công, về sau con phải làm một người thành công!” Chu Tam Đản nói.
Anh cả Chu nghe vậy hỏi: “Tại sao đột nhiên con lại muốn sửa tên này? Ai lấy tên cho con?”
“Trong lúc nghe giảng con nghe thấy chữ này, con rất thích nó cho nên con muốn lấy nó làm tên mình!”
Anh cả Chu không phản đối: “Được rồi, tên chính là Chu Thành, tên ở nhà là Tam Đản.”
Lúc này Chu Tam Đản mới không nói gì nữa.
Chị dâu cả Chu cũng lười quản, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cậu bé: “Con hay đi qua bên kia chơi, có nhìn thấy thím con viết bản thảo hay không?”