Chờ chạng vạng tan việc về nhà, Bạch Nguyệt Quý hỏi luôn chuyện diêm tiêu.
“Diêm tiêu? Đó là cái gì thế?” Quả nhiên Chu Dã không hiểu, cũng chưa nghe nói đến bao giờ.
“Em cần để tạo băng.” Bạch Nguyệt Quý nói.
“Tạo băng?” Chu Dã sửng sốt: “Khối băng lạnh đó sao?”
“Đúng rồi.”
Chu Dã cũng cảm thấy hứng thú, bảo cô viết ra, anh cũng không trì hoãn quá lâu, trực tiếp tới tìm đường dây bán hàng hóa kia của Lý Thái Sơn, muốn để họ hỗ trợ tìm diêm tiêu.
Nhưng mà năng lực của đường dây đó rất bình thường, tuy họ có nói sẽ hỗ trợ tìm xem, nhưng đợi nửa tháng cuối cùng cũng không có.
Sau khi tiến vào tháng sáu, hôm nay lại nóng hơn một độ, nửa đêm Chu Dã đạp xe đạp đi đến gặp đường dây giao dịch của mình.
Sau khi nhập hàng và xuất hàng, anh cũng hỏi thăm đối phương về diêm tiêu.
“Diêm tiêu hả?” Người đàn ông bán đồ hỏi lại anh.
“Đúng vậy, anh biết không?” Chu Dã hỏi.
Anh cũng sốt ruột muốn tìm diêm tiêu, bởi vì bụng vợ lớn hơn, nhiệt độ cơ thể rất cao, còn cao hơn so với nhiệt độ cơ thể anh.
Nếu diêm tiêu có thể tạo ra băng, anh thật sự muốn mua một ít về cho vợ dùng.
“Tôi biết, trước kia cũng từng bán vài lần, anh muốn cái thứ này để làm gì?” Người đàn ông bán đồ nói.
Chu Dã nói qua loa rồi hỏi giá bao nhiêu, người đàn ông bán đồ cũng không hỏi nhiều, cho cái giá vừa phải.
Giá không hề rẻ, nhưng cũng không phải quá đắt, coi như trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Vài ngày sau, Chu Dã liền đến địa điểm hẹn trước để lấy diêm tiêu.
Chu Dã nhận xong liền vội vàng mang về cho vợ anh, đêm hôm khuya khoắt hai vợ chồng chỉ thắp ngọn nến rồi bắt đầu làm thứ này.
“Thật có thể tự mình làm ra băng sao?” Hiển nhiên Chu Dã rất tò mò.
“Em thử xem xem.” Bạch Nguyệt Quý cười.
Trước đó cô đã kiểm tra một lần rồi, tuy độ tinh khiết của số diêm tiêu mà Chu Dã mang về không cao, nhưng cũng đều không tệ, có thể dùng được.
Vì thế cô lập tức bắt đầu làm, dưới sự chứng kiến đến mức trợn mắt há hốc mồm của Chu Dã, cô dùng diêm tiêu và nước làm thành một bát băng.
Chu Dã chính mắt trông thấy cảnh tượng này nhưng vẫn sợ ngây người.
“Thật…… Thật sự là băng?” Người đàn ông thô thiển không học được mấy năm đèn sách này còn không nhịn được mà xoa xoa đôi mắt, thật sự là có chút không thể tin được, băng này giống như ảo thuật vậy, xuất hiện ngay dưới mí mắt anh.
Không chỉ nhìn, anh còn đưa tay ra sờ sờ, thật là băng không thể nghi ngờ, lạnh buốt!
Đời trước bản thân Bạch Nguyệt Quý cũng thường xuyên tự mình làm một ít đồ linh tinh, cho nên cô biết rõ tỉ lệ dùng diêm tiêu để làm băng.
Nhưng đã lâu cô không làm, cho nên chỉ làm một bát nhỏ thử xem đã, nếu thành công thì chắc chắn phải làm ra nhiều một chút.
Vì thế cô nhanh chóng làm ra được nửa chậu băng.
“Có diêm tiêu rồi thì sau này ngủ sẽ có chút khí lạnh.” Bạch Nguyệt Quý cười, nói.
Lần tới ban đêm đặt ở trên giường đất trước, chờ một lúc rồi lên giường đất ngủ thì trong phòng sẽ hơi lạnh, thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Dã thật tâm phục khẩu phục đối với vợ mình.
Thật sự, không có cái gì mà vợ anh không biết!
Nhưng khi Chu Dã nhìn thấy băng này thì anh không chỉ nghĩ đến việc sau này vợ có thể ngủ ngon giấc mà còn nghĩ đến cơ hội buôn bán!
“Vợ ơi, cách làm băng này có hiếm không? Có nhiều người bên ngoài biết hay không?”
“Hiện tại hẳn là không có nhiều người biết, nhưng cách tạo băng này cũng không phải là bí mật gì.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Làm sao thế?”
“Vợ ơi, chúng ta bán công thức làm băng này đi có được không?” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý kinh ngạc: “Có người muốn mua à?”
Chu Dã lập tức cười: “Vợ ơi, em thật đúng là tay cầm núi vàng núi bạc mà không biết, chỉ riêng cái công thức này, không được ngần này tiền thì anh không bán!”
Anh dựng một bàn tay, năm trăm đồng.
Vì sao anh lại nắm chắc như vậy?
Bởi vì mùa hè thì cần có băng!
Nếu có thể có băng, số lượng thịt bán ra của bên phía đường dây buôn bán nhất định sẽ tăng thêm nhiều, chính là bởi vì trời nóng sợ hỏng mất, cho nên mùa hè bán không được nhiều bằng mùa đông!
Hơn nữa đường dây bên kia cũng sẽ có những cách dùng khác, bọn họ sẽ phát huy công dụng của băng này đến mức tận cùng!
Bạch Nguyệt Quý vừa thấy con số này, sao lại không đồng ý, không chút do dự nói: “Bán!”
Cô đã nhìn qua sổ tiết kiệm trong nhà, hai quyển sổ tiết kiệm tổng cộng lại tích góp được khoảng một ngàn bảy trăm đồng, đây là nhờ sau này thỉnh thoảng Chu Dã lại gửi thêm vào.
Với tiền đề là phải bảo đảm mức độ sinh hoạt trong nhà không bị hạ thấp, còn có thể tiết kiệm được nhiều tiền như thế đã không cần nói gì thêm về năng lực của người đàn ông thô thiển nhà cô nữa rồi.
Con số này là còn chưa tính đến các đồ vật đáng giá như những đồng bạc cổ và những thỏi vàng nhỏ hình cá mà họ giấu ở sân sau.
Tuy rằng ở thời buổi này thì số tiền này cũng đã đủ rồi, hoàn toàn coi như là kẻ có tiền, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ?