Đặc biệt còn có bốn đứa bé nhỏ cần phải nuôi sống.
Cho nên nếu có thể bán thì trực tiếp bán đi, thật sự không phải cái gì quý hiếm cả.
Ngày hôm sau mợ út cũng biết chuyện vợ của cháu ngoại làm ra được băng, Bạch Nguyệt Quý thấy bà tò mò, lập tức làm ra một nửa chậu băng ngay trước mặt mợ út.
Bởi vì hôm nay bà nấu chè đậu xanh, muốn làm chè đậu xanh ướp lạnh, lúc này uống vào đúng là quá ngon miệng.
Còn như chuyện mang thai không thể ăn lạnh, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy mọi việc đều có thể điều chỉnh số lượng là được.
Chỉ cần số lượng trong phạm vi thì không phải vấn đề gì lớn.
Mà nhìn thấy băng thì mợ út thật sự sợ ngây cả người, phản ứng giống với phản ứng của Chu Dã đêm qua y như đúc.
“Tại sao cháu lại thông minh thế nhỉ.” Sau khi mợ út phục hồi tinh thần lại, thì không nhịn được mà nói.
Bạch Nguyệt Quý cười: “Cháu thì tính là thông minh gì chứ, cháu ngoại của mợ mới thông minh, anh ấy nói công thức làm băng này có thể bán lấy tiền đấy.”
Mợ út cười nói: “Thế thì cũng phải có công thức của cháu thì mới có thể bán ra, không có công thức, cháu xem nó lấy cái gì ra để bán.”
Còn như bao nhiêu tiền thì mợ út không hỏi, dù sao bà biết, cháu ngoại và cháu dâu là những người được ông trời đuổi theo đút cơm cho ăn.
Bởi vì có băng, thời gian sau đó cuộc sống dưỡng thai của Bạch Nguyệt Quý đã tốt hơn khá nhiều.
Ngay cả Đâu Đâu và Đô Đô ban đêm cũng ngủ ngon hơn, bởi vì thời tiết nóng lên, hai anh em dễ dàng ra một đống mồ hôi, trẻ nhỏ đều là thân thể thuần dương, rất dễ bị nóng.
Thời điểm đầu tháng này, Chu Dã đi ra công xã mua hai quả dưa hấu về, đến giữa tháng thì Chu Dã lại đi kiếm quả vải.
Lần này là quả vải vị quế, còn mua những năm cân.
Quả vải vị quế này lại ướp lạnh một chút, khi ăn thì thật sự không cần phải nói đến mùi vị của nó.
Cậu út Cố lại một lần nữa được đón qua ăn vải, đương nhiên chủ yếu vẫn là muốn đến xem bụng của cháu dâu.
Chuyện cái thai này lại là sinh đôi cũng đã truyền đến tận bên phía đại đội Cố Gia rồi.
Vừa nhìn thấy thì quả nhiên ông cũng rất vui vẻ, còn như ăn quả vải, ăn mấy quả nếm thử vị là được.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô rất thích ăn, ăn đến mức bụng nhỏ căng phồng lên, lúc này mới mang Sư Tử ra ngoài đi chơi.
Nhưng mẹ của bọn chúng nói cho bọn chúng, cái này gọi là quả vải, quả vải ăn rất ngon.
Bây giờ hai anh em không thích về nhà, đi theo những đứa trẻ khác chạy khắp nơi chơi đùa bốn phía.
Nhưng chúng chỉ chơi ở trong thôn, không đi những nơi nguy hiểm như bờ sông, cho nên Bạch Nguyệt Quý không ngăn cản.
Vừa mới qua giữa tháng được mấy ngày, thu hoạch vụ hè đã bắt đầu rồi.
“Mợ nghe nói lúa trong ruộng nhà các cháu, một mẫu có thể đạt được ba đến năm trăm cân!” Ngày đầu tiên mợ út đi đưa cơm xong về nhà, nói.
Bạch Nguyệt Quý cũng kinh ngạc “Năm nay nhiều hơn năm ngoái à?”
Năm ngoái cũng được mùa, nhưng còn chưa đạt được sản lượng ba đến năm trăm cân.
Đương nhiên nếu ở thời sau này thì sản lượng này không phải là cao, nhưng đặt ở trước mắt thì đây chắc chắn là một vụ mùa bội thu rồi, bởi vì có không ít nơi mà sản lượng một mẫu còn không nổi một trăm cân!
“Đúng vậy, sản lượng của mỗi mẫu tăng thêm hơn một trăm cân.” Mợ út nhớ rõ ràng, “Bên chỗ mợ một mẫu lúa mì mới hơn một trăm cân thôi!”
Nếu không thì sao lại nói công điểm của đại đội Ngưu Mông đáng giá chứ?
Sau khi gặt lúa, giá thu mua là trên dưới một hào một cân, giao đủ thuế lương rồi thì phần còn lại đều có thể bán lấy tiền.
Các đội viên được chia lương thực không chỉ ăn không hết, chờ thu hoạch vụ thu xong thì những lương thực cũ còn có thể bán được không ít tiền.
Năm nay lại bội thu, cho nên lúa cũng được chia nhiều, một người có thể được chia mười cân lúa.
Đương nhiên, nếu không lấy lúa mà lấy hoa màu cũng được, đại đội còn có lương thực cũ năm ngoái còn dư, đã phơi tốt và bảo quản cũng tốt, đều có thể ăn được, hoàn toàn không cần lo lắng, muốn đổi thì có thể đến đổi.
Giống như bên phía nhà họ Trần sẽ đi đổi.
Không chỉ có lương thực loại tốt đổi hoa màu, còn phải tiêu tiền mua một ít lương thực thô trong đại đội.
Bởi vì năm ngoái nhà họ không đủ công điểm, không chỉ được chia ít tiền mà lương thực cũng không được chia bao nhiêu, chỉ đạt tiêu chuẩn thấp nhất, cho nên họ đã ăn hết rồi.
Cho nên giờ cần phải mua một chút.
Cả thôn đều đang nhìn chuyện cười của nhà họ Trần.
Nhưng chịu đựng áp lực lâu như vậy, ông Trần và bà Trần cũng thật sự sắp không chịu đựng nổi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ngay sau khi mua xong lương thực thì nhà họ đã tách ra ở riêng.
Kế toán, và những người già khác trong thôn được mời qua chủ trì việc tách ra ở riêng.
Ông đội trưởng không đi, bởi vì không muốn đi, để cho Lý Đại Hải đi.
Nhà họ Trần cũng có chút của cải, bởi vì trước khi cãi nhau ầm ĩ muốn tách ra ở riêng thì nhà họ Trần đã làm việc rất chăm chỉ.
Cho nên bốn đứa con trai đều được chia hơn một trăm đồng.