Các món khác chính là tôm khô với rong biển, ngoài ra anh cũng mang về bảy tám con cá mặn để ăn thay đổi.
Cuối cùng chính là táo và lê trắng, đều được đựng trong một chiếc túi lưới.
Một ít đồ ăn như vậy chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền. Một nửa số tiền kiếm được của ngày hôm nay, anh đều dùng để mua những thứ trên, tất cả đều không rẻ.
Nhưng những thứ này đều rất cần thiết, chắc chắn phải lấy về nhà nhiều một chút để ăn. Anh không muốn để vợ và các con của mình bị đói giống như những người khác ở trong thôn.
Dù có đủ lương thực để ăn nhưng họ vẫn không nỡ để cho con ăn no.
Mang theo mấy thứ này, Chu Dã lập tức đạp xe đạp về nhà.
Mặc dù việc giao dịch đã là chuyện ngựa quen đường cũ, nhưng Chu Dã vẫn rất cẩn thận. Hơn nữa bởi vì hiện tại trời đã muộn nên tất nhiên sẽ không có người ở xung quanh.
Sau khi thuận lợi về nhà, Chu Dã lập tức cất những thứ này trước tiên.
Tất cả các loại thịt đều để vào lu đá. Trứng gà, gạo và những đồ khác thì được để ở phòng phía tây. Sau khi cất xong những thứ này thì anh mới đi về phòng.
Đâu Đâu, Đô Đô, đứa bé thứ bà và đứa bé thứ tư vẫn đang ngủ ngon.
Tất nhiên Bạch Nguyệt Quý có nghe thấy động tĩnh. Cô biết đêm nay anh đi ra ngoài nên cô cũng không ngủ quá sâu, cho dù có Sư Tử ở đó.
Nhưng khi bên ngoài có âm thanh mà Sư Tử cũng không sủa lên thì cô lập tức biết rằng anh đã quay về.
Chu Dã leo lên giường đất ôm vợ ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Nguyệt Quý thức dậy nấu cơm sáng và những việc khác, để cho Chu Dã tiếp tục ngủ. Sau khi cơm sáng được nấu xong thì Đâu Đâu và Đô Đô cũng thức dậy.
“Mẹ, cha với hai em trai vẫn còn đang ngủ. Mẹ có muốn gọi cha với các em dậy ăn cơm sáng hay không?” Đâu Đâu hỏi.
“Không cần. Cứ để ấm cho họ. Sau khi bọn họ tỉnh dậy ăn cũng không muộn.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Đô Đô thúc giục anh trai thằng bé: “Anh ăn nhanh lên. Hôm nay, chúng ta có rất nhiều việc phải làm đấy!”
Bạch Nguyệt Quý múc cho thằng bé uống một muỗng canh tôm khô rong biển: “Các con muốn đi làm chuyện gì?”
“Chúng con muốn đi chơi trò chơi công an với tên trộm!” Đô Đô lập tức nói.
“Con không thể ngày nào cũng chỉ muốn đi chơi đùa. Hôm nay trở về con phải làm bài kiểm tra. Nếu bài kiểm tra không đạt tiêu chuẩn thì con sẽ không được đi chơi nữa.” Bạch Nguyệt Quý nhìn thằng bé.
“Mẹ cứ kiểm tra tự nhiên. Không phải chuyện lớn gì cả!” Đô Đô không để ý đến chút nào, mạnh mẽ nói.
Bạch Nguyệt Quý cười: “Được, ăn no đi rồi đi chơi.” Chờ đến chiều tối kiểm tra không được, thì đến làm nũng là được.
Đâu Đâu cũng không nghĩ đây là chuyện lớn. Hơn nữa lúc hai anh em còn chưa ăn xong thì bên ngoài cổng đã có tiếng trẻ con gọi bọn chúng.
“Từ từ, chúng tôi ăn xong thì sẽ lập tức đến.” Đô Đô lập tức nói.
Tốc độ rất nhanh, hai anh em ăn xong lau miệng rồi lập tức chạy ra ngoài.
Bạch Nguyệt Quý ăn xong cơm sáng một mình rồi đến phòng phía tây viết bản thảo. Mãi đến khi hơn tám giờ thì phòng bên cạnh mới có tiếng của đứa con thứ ba và thứ tư truyền đến.
“Anh dậy ăn sáng đã rồi đi ngủ tiếp.” Bạch Nguyệt Quý đến đây thì nhìn thấy Chu Dã cũng đã tỉnh, nói.
Nhìn thấy vợ đến, Chu Dã cũng vui mừng lười biếng. Anh nằm trên giường đất lười biếng nhìn vợ thay tã cho đứa con thứ ba và thứ tư. Đưa thứ ba còn bị ngã và đánh một quả rắm ra ngoài, khiến cho Bạch Nguyệt Quý bật cười.
Trong mắt Chu Dã cũng mang theo ý cười.
Anh cảm thấy cuộc sống mỗi ngày của mình trôi qua thật thoải mái.
Bởi vì nhà Chu Dã cũng không có nhiều họ hàng, thậm chí có một số họ hàng thì đã cắt đứt quan hệ và không qua lại.
Cho nên cuộc sống hàng ngày thực sự trôi qua rất yên bình.
Nhưng trong thôn vẫn luôn xảy ra một vài mâu thuẫn.
Ví dụ như giữa Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, Lý Đại Hà và em gái ruột Lý Tiểu Lệ của họ.
Không biết từ đâu mà cô ta biết được tin rằng ba người anh trai đều đang chuẩn bị xây nhà ngói, gạch và ngói đều đã được chuyển về, cô ta lập tức chạy thẳng về nhà bố mẹ đẻ tra hỏi.
“Tôi là em gái ruột của mấy người. Tôi trở về chỉ muốn mượn mấy người chút tiền, mấy người không cho tôi mượn một xu nào, đều nói là không có tiền! Hiện tại bản thân lại có tiền để xây nhà ngói, vậy tiền này từ đâu ra?” Lý Tiểu Lệ vô cùng tức giận.
Đầu năm cô ta về nhà vay tiền nhưng ba người anh trai của cô ta đều nói không có tiền để cho vay, bây giờ họ lại tự mình xây một ngôi nhà ngói. Đây thật sự là những người anh trai tốt của cô ta!
Vợ Đại Hải đã chán ghét cô em chồng này từ lâu rồi: “Chúng tôi dùng tiền của chính mình để xây nhà, chẳng lẽ phải đợi cô đồng ý sao? Cô là cái thá gì chứ?”
Bản thân là chị dâu cả trong nhà không nên chanh chua như vậy với cô em chồng, nhưng chị ấy thật sự không nhịn được!
Cả gia đình đều yên ổn, nhưng kẻ gây rắc rối này luôn gây chuyện. Khi còn ở nhà mẹ đẻ, cô ta liên tiếp gây rắc rối, đi lấy chồng rồi vẫn không dừng lại.
Kết quả cả nhà họ đều bị người trong thôn bàn tán và làm trò cười cho cả thôn.
Hiện tại cô ta còn dám trở về để tra hỏi, cô ta thật sự được nuông chiều quá rồi!