Sáng sớm vừa thức dậy trong sân đã xuất hiện chuột chết, khuya khoắt lại bị người ta ném cục đá lên nóc nhà gì đó!
Ầm ĩ đến mức quả phụ họ Dương khóc lớn ra tiếng, trực tiếp dọn dẹp một chút đồ đạc, đi sang chỗ Dương Nhược Tình để ở nhờ vài ngày!
Tuy việc liên quan đến Trương Ma Tử có gây ầm ĩ nhưng cũng chỉ là một việc nhỏ trong thôn mà thôi.
Năm nay đã định trước là một năm không yên bình.
Năm nay trong lòng dân chúng cũng không yên ổn, ngay cả làm việc đều có chút lực bất tòng tâm.
Cũng may đại đội Ngưu Mông có ông đội trưởng, cầm loa khích lệ các đội viên: “Càng là thời điểm như thế này thì chúng ta càng phải làm việc thật tốt, không thể chậm trễ, chúng ta không thể khiến các lãnh đạo cũ thất vọng!”
Có ông đội trưởng cổ vũ, hơn nữa bản thân các đội viên của đại đội Ngưu Mông cũng đều cần cù chịu khó, cho nên đừng nhìn tinh thần không bằng năm ngoái, nhưng việc nên làm cũng vẫn làm đầy đủ.
Hôm nay vào ngày mùng sáu tháng mười, ông đội trưởng lại cầm loa đến đây thông báo cho tất cả mọi người đang gấp gáp thu hoạch ngoài đồng một tin tức tốt hiếm có!
Nghe thấy tin tức này, mọi người đang liều mạng thu hoạch gấp ngoài đồng đều cảm thấy vui mừng khôn xiết!
Tin tức cũng nhanh chóng truyền tới chỗ sân bãi.
Bạch Nguyệt Quý đang ở nơi đây hỗ trợ xát bắp ngô, bên cạnh là Trương Hiểu Mai đã vác cái bụng không nhỏ nhưng vẫn tích cực làm việc, còn có mẹ của Thái Sơn và mấy người thím Đào.
Mọi người đều đang nói chuyện về tin tức này, cho dù là các cụ bà hay các thím ở nông thôn đều biết đây là tin tức tốt.
Bóng tối sẽ nhanh chóng qua đi, sắp nghênh đón ánh rạng đông.
“Mẹ!”
Đang trò chuyện, bé tư từ bên kia chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
Sinh vào tháng bảy năm bảy mươi lăm, hiện tại là tháng mười năm bảy mươi sáu, chỉ chớp mắt đã được đến một tuổi ba tháng rồi.
“Sao chơi mà để ra nhiều mồ hôi thế? Không sợ mệt mỏi quá mức hay sao.” Bạch Nguyệt Quý mở bình trái cây ra để cậu bé uống nước.
Bé tư uống mấy ngụm, thỏa mãn than thở: “Thật là ngọt.”
Bên kia bé ba cũng tới, cùng đi đến còn có Lâm Lâm con gái của Trương Hiểu Mai.
So sánh với bé tư thích chạy thì bé ba đi đường chậm rãi, đặc biệt vững vàng.
Nhưng đầu bé ba cũng đầy mồ hôi, gương mặt đỏ rực, Bạch Nguyệt Quý cũng vẫy tay gọi cậu bé lại đây uống nước, bên kia Cố Lâm cũng đang được Trương Hiểu Mai cho uống nước.
Bọn chúng đều uống không ít nước.
Bạch Nguyệt Quý vừa thấy đã biết đứa nào cũng khát: “Khát cũng không biết qua đây uống nước sớm một chút, đến bây giờ mới đến.”
“Mẹ đừng tức giận nhé.” Bé tư cười.
Bạch Nguyệt Quý cười trừng mắt liếc nhìn cậu bé một cái, còn đánh nhẹ một cái vào cái mông nhỏ của cậu bé: “Chỉ có con nói nhiều.”
Thấy mẹ không tức giận, bé tư cười hì hì, quay người lại thì lại qua bên kia cùng chơi với những đứa bé khác.
“Chúng ta cũng đi.” Lâm Lâm cũng vội vàng gọi bé ba, cô bé chạy nhanh đi qua, mà bé ba vẫn chậm rãi đi qua.
Nhìn bộ dạng này của bé ba, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy buồn cười.
Tính cách của bốn đứa con trai mà cô sinh khác hẳn nhau.
Anh cả Đâu Đâu thì tương đối trầm ổn, Đô Đô thì tương đối ngang ngược, bé ba thì chậm rãi, bé tư thì có khuôn mặt giống với cô nhất, lại còn đặc biệt biết nói ngọt.
Cứ lúc nào trong cái miệng nhỏ đó mà tuôn ra một hai câu nói thì cô và Chu Dã nghe xong đều cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Về sau cô với Chu Dã phải lo lắng rồi.” Thím Tôn ghen tị nói ra.
Các bà các cô khác cũng nói: “Đúng là phải lo lắng còn gì, bốn đứa con trai cơ mà, khi còn nhỏ thì không sao, chờ lớn lên còn không phải ăn hết cả nhà à?”
Lời này cũng toàn là lời ghen tị.
Bà Niên nói ngay: “Nếu nhà người khác mà sinh một hơi bốn đứa con trai như thế thì chắc chắn là phải lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, nhưng là xem bản lĩnh của Chu Dã và Nguyệt Quý, thật đúng là không cần lo lắng.”
Nghe được lời này, một đám cụ bà lập tức không còn lời nào để nói.
Về sau này các bà mới biết được, tiền nhuận bút viết sách hàng tháng của Bạch Nguyệt Quý đã tăng lên thành bốn mươi đồng rồi.
Đây thật đúng là ghê gớm đấy.
Phải biết tiền lương của Niên Viễn Phương mới được bao nhiêu chứ? Tính cả trợ cấp, hình như cũng mới được bằng này.
Nhưng cô chỉ ở trong phòng viết bản thảo là có thể kiếm nhiều tiền như vậy, dù là ai cũng phải nói một câu rất có năng lực chứ hả?
“Năm nay chắc nhà cô phải xây nhà mới chứ?” Thím Tôn lại ghen tị.
Một số các bà các cô khác cũng đều nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý.
“Chúng cháu tiêu phí nhiều, không có tiền xây nhà mới.” Bạch Nguyệt Quý vừa xát bắp ngô, vừa bình tĩnh nói.
Thím Tôn và các bà các cô khác tức khắc thấy như được an ủi.
Con người không ai hoàn mỹ, lời này cũng vừa vặn ứng trên người cô vợ thanh niên trí thức này.
Cái gì cũng tốt, duy chỉ có không biết cách sống, một tháng bốn mươi đồng tiền nhuận bút, nếu là các bà thì ít nhất một tháng cũng có thể tích cóp được ba mươi chín đồng chín!
Kết quả cô vợ thanh niên trí thức này rất hoang phí, mặc kệ là chi tiêu hằng ngày hay là chi phí nuôi con, đều khiến người trong thôn được mở rộng tầm mắt.
Thật sự, các bà đều nhìn thấy được, thậm chí còn đưa bọn nhỏ vào trong thành phố chụp ảnh gì đó, quá tốn tiền.
Cái này còn không nói, còn có sữa mạch nha, sữa bột, kẹo sữa gì đó, ngay cả đồ vật những đứa trẻ khác trong thôn chưa thấy qua, cô vợ thanh niên trí thức này lại không ít lần bảo Chu Dã đi vào trong thành phố mua về ăn.