Bây giờ muốn cầu xin bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý đến anh!
Cậu cả Cố và cậu hai Cố nghĩ như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hối hận, thậm chí còn hối hận xanh cả ruột.
Nhớ trước đây nếu không cắt đứt quan hệ với đứa cháu ngoại này, như vậy chắc anh không thể chỉ tặng đồ cho cậu ba mà không tặng đồ cho bọn họ chứ, đúng không?
Dù sao nhìn đồ vật một năm đưa đến nhà cậu ba, ngay cả bọn họ cũng vô cùng ghen tị.
Chu Dã không biết ý nghĩ của cậu cả và cậu hai xa lạ nhà mình, nhưng anh là loại người gì, sao có thể không biết hai người bọn họ muốn làm hòa chứ.
Nhưng mà thật sự không cần thiết.
Anh có cậu út và mợ út là đủ rồi, không cần lại thêm mấy người cậu cả cậu hai mợ cả mợ hai, họ hàng ấy mà, cần chất lượng không cần số lượng.
Trước kia khi anh vào tù, cậu út và mợ út đã mượn khắp tất cả những nơi có thể mượn, chỉ hi vọng đưa được anh ra ngoài.
Sau khi không đưa được ra, anh ở trong đó, họ cũng không ít lần nhét thêm đồ cho anh, anh biết điều kiện trong nhà của hai vợ chồng già, những thứ kia tuyệt đối là vượt quá phạm vi gánh vác của bọn họ.
Chỉ sợ anh ở trong đó bị người ta đánh bị người ta ngược đãi.
Cậu út và mợ út thì như vậy, còn đám cậu cả cậu hai thì sao?
Một lần cũng không đi đến thăm anh, càng đừng nói đến việc tặng đồ.
Nhưng sau khi anh ra ngoài thì cũng không so đo, cũng từng đến nhà thăm hỏi, bởi vì bây giờ họ hàng không nhiều lắm, có thể đi một nhà thì tính một nhà.
Nhưng bọn họ đóng cửa không gặp, bày ra thái độ chính là muốn tránh xa anh một chút.
Nếu như vậy thì cũng không cần nói gì thêm, đường đời rộng lớn như thế, mọi người ai đi đường nấy thôi!
Không nói đến chuyện bên này, sau khi trở về thì Chu Dã tiếp tục đi sớm về trễ tham gia thu hoạch vụ thu.
Đến lúc cuối tháng mười, tất cả lương thực đã được thu hoạch xong hết.
Cứ theo quá trình năm ngoái, lại là nộp lương thực lại là cày ruộng trồng lúa mì vụ đông, sau đó thì là bán lợn bán dê.
Sau đó mới là tới phân đoạn mọi người quan tâm nhất là chia lương thực chia tiền.
Tuy rằng năm nay hoàn cảnh chung có nhiều biến động, nhưng đại đội Ngưu Mông lại không hề bị ảnh hưởng đến.
Không chỉ có hoa màu trong ruộng phát triển rất tốt, lợn cũng được nuôi rất khá, cùng với đàn dê, đàn dê đã được mở rộng, tổng cộng có hơn bảy mươi con dê, mà dê cái chiếm đa số, mà nay năm cũng bán đi mười lăm con dê đực.
Chẳng phải năm ngoái không được làm thịt dê rừng hay sao, năm nay đại đội bọn họ sẽ phải làm thịt, đồng thời cũng giữ lại ba con lợn để ăn tết!
Về phần tố cáo? Thế thì cứ việc tố cáo đi thôi!
‘Bè lũ bốn tên’ đã ngã xuống, xem ai còn đứng ra bênh vực cho những kẻ tiểu nhân tố cáo này nữa.
Đừng nói là bênh vực, trước đó đắc tội với quá nhiều người, bây giờ ngược lại bắt đầu sống kín tiếng, bởi vì quá thiếu đạo đức sợ là sẽ gặp phải trả thù!
Năm nay công điểm của đại đội Ngưu Mông lại tăng thêm một xu so với năm ngoái, đến khi mọi người chia tiền cũng được thêm nhiều hơn một chút.
Không nhiều lắm, chỉ được mấy đồng, nhưng mà chỉ cần nhiều thêm một xu cũng là chuyện khiến mọi người rất vui vẻ.
Chu Dã mang theo bốn đứa con trai đang chờ ở chỗ chia lương thực, chờ mọi người đều chia xong rồi, lúc này mới mua ở chỗ ông đội trưởng thêm một trăm cân lúa mì, cùng với hai trăm cân ngô, lương thực khác ví dụ như củ lạc đậu nành các loại cũng đều mua không ít.
Mấu chốt là khoai lang, anh cũng muốn mua thêm ba trăm cân, vì sao? Năm nay phải làm miến khoai lang!
Ông đội trưởng không nhịn được mà nói anh: “Chẳng phải cậu nói muốn tích cóp tiền xây nhà ở còn gì, sao còn muốn mua nhiều lương thực như thế? Nếu thật sự muốn mua thì mua những khoai lang này ăn tiết kiệm một chút cũng đủ rồi.”
Chu Dã cười nói: “Thế sao được, đói ai cũng không thể để vợ con cháu bị đói chứ.”
Ông đội trưởng đưa mắt nhìn Tiểu Bác và Tiểu Viên rất bụ bẫm, còn có Đâu Đâu và Đô Đô lớn lên chắc nịch, đây là dáng vẻ bị đói sao?
Nhưng mà cũng coi như thôi, ông biết Chu Dã vẫn có chút đường riêng, không cần ông lo lắng nhiều.
Tính tiền xong để cho anh chở lương thực đi.
Chu Dã đẩy lương thực nhà mình, hai người Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn lại đây hỗ trợ cho anh, Đâu Đâu và Đô Đô ôm hai đứa em trai đều ngồi ở trên đống lương thực, cứ thế rồng rắn kéo nhau về nhà.
Trong nhà Bạch Nguyệt Quý đã sửa sang xong phòng phía tây, sau khi những lương thực này mang về đây thì đã được để trên kệ hàng ở phòng phía tây để tích trữ.
“Xem như xong hết việc rồi.” Sau khi cất toàn bộ lương thực đi, Chu Dã thở phào một hơi.
“Còn chưa xong đâu, ngày mai vào núi đi nhặt củi nữa đấy.” Bạch Nguyệt Quý cười.