Chu Dã đưa mắt nhìn vợ đang trêu chọc mình, cười ra tiếng, không nói thêm gì cả.
Nhưng chờ đến ban đêm, người này bắt đầu không ngừng làm vận động qua lại.
Đến lúc nửa đêm Đâu Đâu tỉnh lại thì thấy được, trực tiếp nói: “Cha, cha bắt nạt mẹ con!”
Đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm cho Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy con trai cả đang mở to mắt tròn nhìn hai vợ chồng bọn họ đắp chăn chơi xếp hình, đầu Bạch Nguyệt Quý đứng máy luôn.
Trước kia đã nghe qua chuyện vì cha mẹ ngủ cùng giường với con cái, ban đêm làm bài tập bị đứa trẻ thấy được, hoàn toàn không ngờ việc này sẽ xuất hiện ở trên người mình.
Trong lúc nhất thời cô hận không thể tìm cái khe đất để chui vào.
“Đâu Đâu ngoan nhé, cha không bắt nạt mẹ con, chúng ta đang nói chuyện phiếm mà.” So với cô thì Chu Dã rất bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mà nói.
Đâu Đâu nhíu mày: “Con nghe thấy mẹ khóc!”
“Mẹ không có khóc.” Bạch Nguyệt Quý nhỏ giọng phản bác.
Đâu Đâu bò lại đây sờ sờ mặt cô, không sờ thấy nước mắt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói với cha mình: “Cha, con muốn đi tiểu.”
Chu Dã ôm cậu bé đi xuống đi tiểu, xong rồi mới ôm cậu bé trở về ngủ.
“Nhanh ngủ đi.” Chu Dã nói.
Đâu Đâu cũng ngủ rất nhanh, cũng không biết về sau cha còn bắt nạt mẹ nữa hay không.
Buổi sáng ngày hôm sau ngủ dậy Đâu Đâu cũng không nhắc đến chuyện này nữa, Bạch Nguyệt Quý còn tưởng rằng cậu bé đã quên mất, trí nhớ của trẻ con đều không được tốt, rất dễ quên đi.
Cô cho rằng như thế.
Mãi cho đến khi mợ út xách theo một rổ trứng gà tới chia cho cô và Trương Hiểu Mai thì cậu bé lập tức tố cáo với mợ út.
“Bà ơi, bà phải dạy dỗ cha cháu, cha bắt nạt mẹ!”
Mợ út còn không rõ: “Chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì đã quên chuyện đó, trong lúc nhất thời Bạch Nguyệt Quý cũng không nhớ tới lời này là ý gì, thế cho nên chưa kịp che miệng cậu bé lại.
“Nửa đêm cháu dậy đi tiểu, nhìn thấy cha bắt nạt mẹ đến mức khóc!”
Xấu hổ khiến người ta chết chỉ trong nháy mắt.
Thật sự.
Mợ út cũng hơi sửng sốt một chút, nhưng sau khi phản ứng lại thì lập tức nói với Bạch Nguyệt Quý: “Nguyệt Quý, cháu đi nấu cơm đi, mợ út về nhà mấy ngày nay thật là nhớ tài nấu ăn của cháu lắm.”
“Dạ!” Bạch Nguyệt Quý lập tức chui vào trong phòng bếp.
Mợ út kéo Đâu Đâu qua một bên đi, cũng không biết bà giải thích với Đâu Đâu như thế nào, dù sao khi Đâu Đâu nhìn thấy mẹ mình lần nữa thì đã rất vui vẻ.
Bạch Nguyệt Quý: “……” Sao cô lại có cảm giác không tốt nhỉ.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói ra ngoài.” Đâu Đâu nhỏ giọng nói.
Bạch Nguyệt Quý: “…… Bà nội con nói gì với con.”
Đâu Đâu nói: “Bà nội nói cha mẹ đang cố gắng sinh em trai em gái cho con, em ba em tư nhờ đó mới xuất hiện.”
Bạch Nguyệt Quý: “……” Mợ út nói như vậy, có phải không được tốt lắm hay không?
Mợ út lại không cảm thấy thế.
Bởi vì đây là Đâu Đâu. Nếu là Đô Đô thì chắc chắn bà sẽ không nói như vậy, nhưng Đâu Đâu thì bà có thể nói, đừng nhìn đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nhưng ba tuổi đã coi như lớn rồi, đây chính là đứa trẻ rất có hiểu biết.
Nguyên nhân chính là vì nói rõ ra, Đâu Đâu cũng biết không phải cha thừa dịp bọn chúng ngủ mà đánh mẹ, cho nên đã ngủ an ổn.
Trước đó cậu bé đã cố gắng để chính mình không được ngủ, bởi vì muốn bắt được chứng cứ cha đánh mẹ.
Chỉ là không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ đánh úp lại mà thôi.
“Trước đó còn giả vờ ngủ, sao hôm nay ngoan như vậy.” Chu Dã vừa thấy đã nói.
Bạch Nguyệt Quý cạn lời, kể lại chuyện hôm nay, Chu Dã buồn cười: “Thằng nhóc này là người làm được chuyện lớn đấy chứ, em xem, từ sau lúc đó nó vẫn nhẫn nhịn cho tới hôm nay bà nội nó tới, biết bà nội mình có thể xử lý được anh, lúc này mới tố cáo.”
Bạch Nguyệt Quý cũng có chút dở khóc dở cười, trước lúc đó cô thật sự cho rằng cậu bé đã quên việc này, kết quả nó vẫn đang chờ thời cơ!
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Dã đã đi cùng Cố Quảng Thu vào núi kiếm củi đốt, lấy đủ củi đốt cho cả hai nhà mới về, lúc này Cố Quảng Thu mới về nhà họ Cố kiếm củi đốt giúp cha mình, cũng xách không ít thịt trở về.
Bởi vì khi vào núi cùng em họ, anh cũng mang về không ít đồ ăn, thu hoạch vụ thu cũng rất vất vả, vừa vặn bồi bổ.
Về phần mợ út, bà đã tích trữ xong dưa chua trong nhà, chỉ thừa dịp thời gian nhàn rỗi này đi qua nhà cháu ngoại ở vài ngày, dù sao hiện tại không khí đã tốt hơn không ít, mấy thứ như tố cáo sẽ không lại xuất hiện nữa.
Cũng vì mợ út đến đây, cho nên những việc như là làm dưa chua trong nhà, nghiền bột khoai lang đỏ gì đó cũng được tiến hành luôn.
Mợ út căn bản không chịu ngồi yên.
Nhưng chủ yếu là bà với Chu Dã làm, không cần Bạch Nguyệt Quý nhúng tay vào, để cho cô đi nghỉ ngơi, nếu không thì đi viết bản thảo.
Bạch Nguyệt Quý lựa chọn viết bản thảo.