Thái độ của Bạch Nguyệt Quý cũng rất rõ ràng, chỉ là người ta vốn dĩ không thèm để ý. Việc tặng bánh sinh nhật và quà ngày hôm nay chính là thái độ của người ta.
Tuy nhiên, cũng phải nói một câu, cách đối nhân xử thế của Ngô nhị gia quả thực không thể chê được.
Nếu hôm nay anh ta đến tận cửa, cho dù tặng cho bé ba và đứa út núi vàng bạc làm quà sinh nhật, cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng Ngô nhị gia không làm vậy, chỉ bảo người mang bánh kem và quà đến.
Cách xử lý này rất có phong độ.
“Thế nhưng Tiểu Bác chỉ là trẻ con, anh ta là nhàn rỗi không có chuyện gì nên mới kết giao bạn bè cùng bé ba sao?” Mợ út liền hỏi.
Bạch Nguyệt Quý nói: “Không phải là anh ta muốn kết giao bạn bè cùng Tiểu Bác. Anh ta muốn nhận Tiểu Bác làm con nuôi, muốn cho Tiểu Bác gọi anh ta là cha nuôi.”
Mợ út sững người một lúc, sau đó hỏi: "Ý con thế nào?"
Bạch Nguyệt Quý đáp: "Chuyện này đợi Chu Dã về rồi hẵng nói, để anh ấy đi gặp Ngô nhị gia này."
Mợ út hiểu ý cô, không nhịn được mà mắng ông cụ Thẩm: "Đều là do ông già đó dẫn Tiểu Bác đi!"
Bà ấy cũng không muốn đứa cháu này đi nhận người cha nuôi như vậy. Dĩ nhiên bà ấy biết đối phương là người giàu có và có thế lực, nhưng thế thì sao? Làm cái nghề đó, nếu bên ngoài có kẻ thù, bé ba thành con nuôi của anh ta chẳng phải thành bia ngắm sống sao?
Chu Dã không biết trong nhà xảy ra những chuyện này, anh quá bận rộn.
Đầu tháng bảy đi, vốn định cuối tháng bảy về thăm một lần, nhưng anh đành chịu vì không có thời gian.
Đừng nói là cuối tháng bảy, mà đến tháng tám anh cũng suýt không về được.
Mãi đến khi Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu lấy được bằng lái xe, có thể chính thức vào cương vị, anh mới có thời gian.
Kỹ thuật lái xe của hai người là do Chu Dã cầm tay dạy dỗ. Đồng thời bởi vì bản thân đã có xe nên buổi tối sau khi làm xong việc, hai người lại tập lái xe, ngày nào cũng tập, ngày nào cũng tập, những ngày này đã sớm quen tay.
Chỉ là thi bằng lái thì phải xếp hàng.
May mắn thay, Chu Dã tìm được mối quan hệ, cho họ đi thi lấy bằng lái xe, họ mới có thể chính thức lên làm tài xế.
Làm tài xế đương nhiên có thể đi lấy hàng ở bến tàu, vận chuyển hàng hóa về cửa hàng. Còn lại là các chủ buôn khác đến đây đặt hàng, họ chỉ cần đi giao hàng.
Có thêm hai chiến sĩ xuất ngũ giúp trông cửa hàng và khuân vác hàng hóa, không thành vấn đề gì.
Giao những việc này cho họ, anh xách theo hành lý lên tàu hỏa trở về thủ đô.
Lúc này đã cuối tháng tám.
Nửa tháng trước hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đã chính thức kết thúc cuộc sống mẫu giáo của mình, cũng đã báo danh vào trường tiểu học. Chờ đến ngày mùng 1 tháng 9 bắt đầu cuộc đời học sinh tiểu học của mình.
Hai anh em Tiểu Bác và Tiểu Viên cũng đã báo danh.
Bạch Nguyệt Quý không áp dụng biện pháp đặc biệt nào để ngăn cản bé ba đến phố đồ cổ, ngăn cản không bằng khai thông, quá cứng rắn ngược lại không tốt.
Nhưng đến ngày mùng 1 tháng 9, hai anh em phải đi học mẫu giáo, lúc đó đương nhiên sẽ không còn nhiều thời gian đến phố đồ cổ.
Sau khi Chu Dã trở về, dĩ nhiên mấy anh em đều vui mừng.
Tối hôm đó Bạch Nguyệt Quý liền kể chuyện này cho anh nghe.
Chu Dã bảo cô không cần lo lắng, anh sẽ xử lý.
Sáng hôm sau, anh đến tìm ông cụ Thẩm để tìm hiểu về chuyện của Ngô nhị gia này. Ông cụ Thẩm cũng không giấu anh.
Hơn nữa ông cụ Thẩm đánh giá rất cao Ngô nhị gia.
Mặc dù gia thế của người ta không thể nói gì nhưng người ta thực sự không làm việc gì để hủy hoại bảng hiệu và danh tiếng, bên phố đồ cổ cũng có vài cửa hàng của người ta.
Trong đó có một cửa hàng kinh doanh đá thô, chính là cửa hàng bán đá ngọc bích.
Trước đây đã có người ở đó trả năm đồng mua được một viên ngọc bích tốt, cửa hàng của Ngô nhị gia đã thu hồi lại. Giá cả rất công bằng, không có chuyện cửa hàng lớn bắt nạt khách.
Hoặc có người mang đồ cổ thật đi bán, sau khi giám định xong, giá cả cũng không bị đè ép quá thấp.
Về mặt danh tiếng thì không thể chê được.
Tất nhiên nếu cảm thấy Ngô nhị gia như một vị Bồ tát nào đó thì đó chính là một sai lầm lớn.
Toàn bộ khu phố đồ cổ bao phủ rộng lớn như mấy sân bóng vậy, nhưng không một ai đủ can đảm gây rối ở một nơi to lớn như vậy. Bất kể những tên du thủ du thực hay những tên côn đồ nào cũng không dám đặt chân vào phố đồ cổ tìm việc, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là do ở bên đó có Ngô nhị gia nắm giữ.
Đồ cổ của ông trùm lớn của giới không phải là đồ trang trí. Nếu dám gây sự ở đấy sẽ bị xử lý một cách thê thảm ngay lập tức.
Năm vừa rồi, ông cụ Thẩm cũng đã gặp trường hợp như vậy. Người đó bị chặt tay rồi kêu khóc, kết quả lại bị ném ra ngoài giống như thứ rác rưởi.
Tuy rằng rất ác độc và tàn nhẫn nhưng đây là phong cách của Ngô nhị gia.
Bạn bè đến thì có rượu ngon, sài lang đến thì có súng săn, phố đồ cổ ai dám gây sự?
“Kỳ lạ thật, nếu Tiểu Bác nhận anh ta làm cha nuôi thì không hề lỗ tí nào.” Cuối cùng, ông cụ Thẩm nói như vậy.