Trước đó ông ấy còn đưa mấy đứa cháu trai sang bên đó chơi nữa, chỉ là muốn để bọn nhỏ chọn được thứ gì tốt. Suy cho cùng trẻ con cũng có khí chất riêng và ánh mắt cũng tốt.
Ông ấy cũng đã gặp Ngô nhị gia, tuy nhiên cho đến tận bây giờ Ngô nhị gia chưa từng nói muốn nhận cháu trai ông làm con trai nuôi.
Không thể không nói, ông cụ Thẩm có chút hâm mộ.
Nếu như nhà mình là chỗ quen biết với Ngô nhị gia, ai còn dám nói con của ông ấy là hộ kinh doanh cá thể?
Bởi vì chuyện cha của 'con lừa con', con trai của ông là Thẩm Gia Hưng mở cửa hàng bánh hấp mà có rất nhiều hàng xóm chê cười là hộ kinh doanh cá thể!
Chu Dã với Bạch Nguyệt Quý có cách nhìn không giống nhau về vấn đề này.
Không phải vì anh đã lắng nghe những gì mà ông Thẩm nói, mà bởi vì tâm lý và tầm nhìn của anh đã khác trước đây.
Khi đi về phương nam bên kia anh cũng đã tiếp xúc với sự tàn nhẫn ở bên ngoài.
Tất nhiên anh vẫn luôn đều biết thế giới bên ngoài chính là tàn nhẫn, cá lớn nuốt cá bé mới chính là cách sinh tồn.
Gia đình mới là nơi ấm áp nhất và là nơi anh có thể buông bỏ cảnh giác của mình.
Nói thẳng ra thế giới bên ngoài chính là người ăn thịt người. Tuy rằng nói như thế có chút tàn độc quá mức, nhưng đây mới chính là sự thật.
Ở cảng phương nam, quy luật sinh tồn này được thể hiện ra vô cùng chân thực.
Tiền và quyền là hai thứ anh đều phải có. Anh không có tiền thì phải có quyền, anh mà có quyền thì sẽ không sợ không có tiền.
Điều tệ nhất chính là không có tiền và không có cả quyền. Muốn kiếm một miếng cơm ăn ở bên đó cũng là điều không dễ dàng.
Giống như lúc đầu khi anh đi về phương nam.
Vì để có được những chiếc đồng hồ, phiếu TV và phiếu radio, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức chứ?
Sau đó anh mở một của hàng ở bên đó và bắt đầu kinh doanh. Nhưng cứ như thế này là có thể kiếm được tiền sao?
Điều đó là không thể.
Sau khi anh mở cửa hàng thì có rất nhiều người đến làm phiền.
Đầu tiên là chủ nhà, thấy cửa hàng kinh doanh của anh làm ăn tốt, cảm thấy tiền thuê cửa hàng trước đó thấp nên lập tức tăng giá vô tội vạ!
Tiếp theo là những tên lưu manh, du thủ du thực muốn thu phí bảo kê!
Ngoài ra, còn mấy kênh mua hàng bên đó, anh cho rằng anh muốn lấy hàng thì lập tức lấy được hàng sao?
Người khác cũng muốn lấy hàng, không phải chỉ có mình anh. Người ta cung cấp nguồn hàng này cho bất cứ ai, nhưng tại sao họ phải đưa cho anh?
Anh phải mang lại lợi ích cho người ta và nói những lời tốt đẹp với họ.
Bên đó kiếm tiền rất dễ dàng, chỉ là mối quan hệ giữa các cá nhân cũng vô cùng phức tạp. Tất cả đều do Chu Dã điều hành, nên cửa hàng mới được khai trương một cách suôn sẻ.
Ở đây họ không chỉ chi tiền, mà còn cả tâm tư nữa.
Lần này trước khi anh quay lại nơi này, có một mối quan hệ khác đã liên hệ với anh mà anh đã cố gắng đi lại vài lần nhưng chưa được.
Chính người lãnh đạo đã tự mình liên hệ với anh và muốn mời anh bữa cơm.
Chu Dã mang theo rất nhiều đồ đạc đến đó như lá trà, thuốc lá, rượu và còn mang cả hai con cá chép vàng lớn nữa.
Nhưng người ta chỉ nhận lá trà, thuốc lá và rượu để nói rõ ý tứ. Và họ không nhận cá chép vàng của anh.
Vào ngày hôm ấy, trên bàn cơm ông ta đã nói chuyện với Chu Dã vô cùng vui vẻ. Ông ta nói rằng từ nay sẽ không ai dám đến trước cửa hàng của anh để gây rối nữa. Nếu chủ nhà dám tăng giá, ông ta sẽ khiến cho chủ nhà không làm được ở đó nữa.
Về việc Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn được cấp bằng lái xe, cũng là do ông ta nhờ cậy, và thái độ muốn kết bạn với anh rất rõ ràng.
Chu Dã cũng không hiểu được hành động này.
Nhưng sau khi cơm nước xong xuôi, người đó còn nói với anh một câu: “Tại sao cậu không nói sớm rằng cậu biết Quyền ngũ gia? Xem việc ồn ào này, lũ lụt vọt miếu Long Vương, người trong nhà còn không biết người trong nhà.”
Chu Dã cũng biết Quyền ngũ gia là ai. Dù năm nay anh mới đến phương nam nhưng anh đều biết rõ tình hình bên này như thế nào.
Muốn kiếm miếng ăn ở bên này mà không biết rõ về tình hình nơi đây thì đúng là ngu ngốc.
Nếu nói người mà anh đưa cá chép vàng này là đại ca của khu vực, thì Quyền ngũ gia này chính là đứng giữa hai đầu bờ ruộng, móc nối.
Sao người như vậy lại muốn giúp đỡ anh?
Chu Dã có chút không an tâm.
Nhưng đã đến địa bàn của người ta rồi nên anh đành liên hệ với Quyền ngũ gia. Rõ ràng Quyền ngũ gia cũng đã dặn dò xuống dưới, anh thuận lợi đến đây gặp mặt mà không gặp trở ngại gì.
Quyền ngũ gia đã gặp và nói chuyện với anh. Đại khái ông ta cảm thấy anh tốt bụng, cho nên đã mời anh ăn một bữa cơm, lúc sau vì ông ta quá bận nên không ở lại lâu với anh.
Tuy nhiên sau bữa cơm này, ai cũng biết anh và Quyền ngũ gia quen biết nhau.
Cho nên hiện tại ở đó, mọi việc của Chu Dã đều thuận lợi.
Chính vì mối quan hệ cá nhân ở phương Nam phức tạp như vậy, nên năm nay Chu Dã đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Khi vợ anh nói đến chuyện này, anh cũng suy nghĩ rất nhiều.
Anh cảm thấy sợ là cái người Quyền ngũ gia mời anh ăn bữa cơm này có liên quan đến người tên Ngô nhị gia kia.