Bởi vì ngoài Ngô nhị gia ra, không có ai là có liên quan cả.
Khả năng cao là do Ngô nhị gia ra mặt, nên Quyền ngũ gia mới giúp đỡ anh một chút.
Tuy nhiên Chu Dã không kể với Bạch Nguyệt Quý những việc này.
Không phải vì vợ anh sẽ không chịu đựng được, mà bởi vì có rất nhiều điều liên quan đến nó và có một vài thứ tương đối bẩn thỉu.
Nó thật sự không cần thiết.
Thế nên Chu Dã do dự nói với vợ anh về những gì anh ấy nghĩ: “Vợ à, anh biết em lo lắng bé ba sẽ bị anh ta bắt nạt. Nhưng anh cảm thấy mọi chuyện đều có mặt đúng sai của nó.”
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh một cái: “Anh không sợ mặt trái sẽ lớn hơn mặt phải sao?”
“Bé ba là con chúng ta, nó là người như thế nào chúng ta đều biết rõ. Con trai của chúng ta sẽ không là dạng người phóng hỏa giết người đâu.”
“Những cái khác ba đứa kia không thể làm nhưng bé ba có thể.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng nói. Trước kia khi đánh nhau với những đứa trẻ khác ở dưới quê, nó đã cầm cục đá trên đất và đánh vào đầu đứa bé kia.
Đánh vào đầu đứa kia xong, nó còn mỉm cười với đứa bé đó nữa.
Những đứa trẻ lớn hơn đều sợ nó.
Nếu không vì sao Bạch Nguyệt Quý lại chú tâm đến việc xây dựng tính cách của bé ba như vậy?
“Em cũng biết rằng tính cách của bé ba từ khi sinh ra đã vậy. Nó là một con sói bẩm sinh, em muốn nuôi thằng bé thành một con cừu, bây giờ thằng bé còn nhỏ thì còn có thể. Chờ khi nó trưởng thành, bản tính thật sẽ lộ ra, đến lúc đó thằng bé sẽ có những ý tưởng lớn, nó muốn làm gì chúng ta còn quản được hay sao?”
“Em không muốn nuôi nó thành con cừu.” Bạch Nguyệt Quý sửa đúng lời anh nói: “Hơn nữa bé ba rất hiếu thảo, nó sẽ nghe theo lời nói của em.”
Chu Dã nghe vậy cười: “Trước kia anh cũng hiếu thảo với cha mẹ anh, nhưng cũng lén lút làm một số chuyện sau lưng họ. Khi anh lớn lên, trước mặt anh một kiểu sau lưng anh lại là một kiểu khác. Theo một người từng trải như anh, không cần biết bao nhiêu tuổi, qua hai ba năm, em có tin rằng bé ba chắc chắn sẽ đi nhận người cha nuôi này lén lút sau lưng chúng ta không?”
Bạch Nguyệt Quý cảm thấy bất lực.
Cô biết Chu Dã nói đúng, năm nay bé ba đã bốn tuổi, chủ ý nhiều hơn so với lúc ba tuổi không biết bao nhiêu lần.
Trong chuyện nhận cha nuôi này, tuy cậu bé nghe lời cô nhưng cô nhìn ra được, nó vẫn muốn nhận người cha nuôi này.
Hơn nữa, Ngô nhị gia cũng thực sự có thủ đoạn.
Bỏ qua chuyện bé ba tự do ra vào nhà anh ta, chỉ nói đến chuyện sau lần đó anh ta còn tặng cậu bé vài viên ngọc bích để chơi.
Bạch Nguyệt Quý chỉ nhìn qua là biết loại ngọc bích này có giá trị không nhỏ, nhưng trong tay bé ba lại chẳng khác gì đá bình thường, bị cậu bé nhét vào trong tủ đồ sưu tầm của mình.
Hơn nữa, thỉnh thoảng anh ta còn đưa cậu bé đến nhà mình ăn cơm, cậu bé còn gọi cả đứa út đi cùng.
Bé ba miệng kín như bưng, không nói về những chuyện này, nhưng bé tư về nhà lại kể hôm nay chúng đến nhà chú Ngô ăn tôm hùm và cua to thế nào, mùi vị ngon ra sao.
Sau đó Bạch Nguyệt Quý đã mời Ngô nhị gia ra quán trà uống trà, gặp qua anh ta thì thấy người ta nho nhã lịch sự cực kỳ khách sáo.
Mặc dù không ép buộc nhận cha nuôi nhưng cách vòng vo của người ta cũng tài giỏi vô cùng.
"Thực sự để bé ba nhận sao?" Bạch Nguyệt Quý hỏi.
"Nhận đi, chúng ta cũng không thiệt thòi gì." Chu Dã gật đầu.
Bạch Nguyệt Quý thấy anh không có ý kiến gì, thêm vào đó rõ ràng là vị Ngô nhị gia này coi trọng con trai mình, tấn công dữ dội bằng “đạn bọc đường”.
Bây giờ không đồng ý, sau này bé ba lớn lên, chủ ý chín chắn, đoán chừng vẫn sẽ tự mình lén lút nhận người cha đỡ đầu này.
Nếu đã như vậy, chi bằng vui vẻ nhận mối quan hệ cha nuôi này.
Cũng nhân tiện lúc này Chu Dã trở về, liền để bé ba dẫn anh đi gặp Ngô nhị gia.
Năm nay Ngô nhị gia ba mươi tám tuổi, lớn hơn Chu Dã chín tuổi.
Nhưng bởi vì chưa kết hôn, cuộc sống cũng sung túc, bảo dưỡng khá tốt nên hai người nhìn có vẻ không chênh lệch nhiều.
Chu Dã cũng đề cập đến chuyện Quyền ngũ gia ở phương Nam.
Ngô nhị gia biết cha của con nuôi là một người thông minh nên không nói nhiều, chỉ nói đến lúc đó sẽ mang quà cho Quyền ngũ gia rồi mời Chu Dã uống trà.
Chỉ trong chốc lát uống trà, chuyện bé ba nhận cha nuôi đã được quyết định.
Ngày giờ để Ngô nhị gia xem, nhưng Ngô nhị gia đã chọn một ngày đẹp.
Chính là năm ngày sau.
Chu Dã trở về kể chuyện này cho Bạch Nguyệt Quý, còn có cậu út Cố và mợ út nghe.
Hai người già đều đã biết Ngô nhị gia, rốt cuộc là do "đạn bọc đường" của Ngô nhị gia quá mạnh, hai người già muốn không biết cũng khó.
Lúc đầu họ cảm thấy thôi bỏ đi, dù sao lai lịch quá lớn, nhưng sau đó lại cảm thấy Ngô nhị gia này thực ra cũng không tệ thì phải?
Cũng không có cách nào, bởi vì anh ta cho bé ba quá nhiều thứ.
Lễ nhận cha nuôi đương nhiên phải đãi khách.
Đổng Kiến và Sở Sương cũng được mời đến, rốt cuộc người thân của cô ở thủ đô không nhiều.