Nhưng ngôi nhà này thì lại do người chủ nhà muốn bán, nhà cũng hơi đổ nát rồi, những người sống ở đó lúc trước không biết giữ gìn cho nên sau khi mua xong thì phải tìm người sửa chữa lại.
Mà thời buổi bây giờ có bao nhiêu gia đình có thể lấy ra nhiều tiền như vậy? Người bán rất khó tìm được người mua.
Và vị trí cũng kém hơn một chút, vì vậy ngay cả khi nó là một căn nhà riêng độc lập thì giá của nó cũng không quá đắt.
Tất nhiên, chênh lệch ba trăm đồng không phải là nhiều.
Giá này được coi là giá trung bình, đối phương không bán rẻ mà Bạch Nguyệt Quý cũng không ép giá, nhưng cũng không vì mình có tiền mà tùy tiện tiêu phí. Thế là họ thống nhất và thực hiện thỏa thuận giao nhận.
Một tay giao tiền một tay giao nhà.
Ngôi nhà có sân rộng độc lập này được chuyển sang tên của Bạch Nguyệt Quý.
Mặc dù đã mua một ngôi nhà có sân rộng độc lập như vậy, nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng chưa nghĩ đến việc chuyển qua đó ngay lập tức, bởi vì ngôi nhà mà cô đang sống bây giờ khá tốt.
Không chỉ thuận tiện cho việc đi học của cô và các con mà còn thuận tiện cho việc mua sắm đồ sinh hoạt của gia đình cô.
Ngoại trừ việc ngôi nhà này không được rộng rãi lắm thì không có gì để chê cả.
Hơn nữa ngõ nhỏ cũng rất náo nhiệt. Tới thủ đô hơn một năm, mợ út và bà Thẩm nhà kế bên đã thân với nhau, nên bà ấy có chuyện gì cũng có người để nói, cũng không sợ cô đơn.
Cậu út Cố cũng vậy, bây giờ ông ấy sống trong con ngõ nhỏ này rất thoải mái. Ông ấy, ông Thẩm và các ông già gặp nhau ở công viên, họ cùng nhau tập Thái Cực Quyền, chơi cờ.
Ngoài ra từ khi bé ba nhận Ngô nhị gia làm con nuôi thì những người hàng xóm cũng không hề gặp mặt anh ta vì anh ta hay gọi xe đến đón bọn nhỏ đi ăn cơm và đi chơi.
Sau khi biết đó là cha nuôi của bé ba, thái độ của hàng xóm đối với nhà cô lại khách sáo thêm vài phần.
Cho nên tổng thể mà nói thì ngôi nhà này vẫn ở khá tốt. Tạm thời cô chưa nghĩ tới chuyện dọn đi.
Ngôi nhà mới mua cứ để đó đã.
Tuy nhiên, để ăn mừng ngôi nhà thứ hai mà mình, hôm đó Bạch Nguyệt Quý vẫn mua một con vịt quay về nhà ăn.
Bọn nhỏ đều vui mừng. Vịt quay là món ăn chúng đặc biệt yêu thích!
Nhìn thấy vợ cháu ngoại mang theo túi vịt quay trở về, mợ út bảo Lý Đại Ni nấu bớt đi hai đĩa đồ ăn. Bây giờ cậu út Cố cũng đã quen với đồ ăn trong gia đình rồi.
Thật sự là họ đã ăn rất nhiều thứ.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng mùa hè này thì việc ăn dưa hấu, vải, nhãn cũng chưa từng đứt đoạn.
Còn có mùa đông năm trước thì thịt hầm, thịt lợn thịt dê đều được nấu thành các món ăn đa dạng.
Hoặc là thịt kho tàu hoặc là hầm.
Ông ấy vốn cho rằng thịt kho tàu đã đủ ngon rồi, kết quả hương vị của thịt hầm còn ngon hơn. Rồi còn sườn dê, sau khi hầm xong thì chấm tương, hương vị ngon không thể tả nổi.
Hiện tại còn có thêm Ngô nhị gia. Thỉnh thoảng anh ta sẽ cho người đem đến đây những món đồ ăn như hải sâm, bào ngư và cua biển.
Một đêm nọ, cậu út Cố thở dài nói với mợ út rằng sau khi đến thủ đô sống với vợ chồng cháu ngoại, cuộc sống của ông ấy đã trở nên no đủ, đầy đủ.
Ông ấy được ngắm nhìn danh lam thắng cảnh, ông ấy còn được ăn rất nhiều đồ ăn ngon.
Ông ấy bị vợ mình cười nhạo một hồi, tỏ vẻ không phải ông mới đến đây một thời gian ngắn thôi sao?
Ông đã đi xem tháp Lôi Phong ở Tây Hồ chưa? Đã ngắm phong cảnh Quế Lâm chưa? Ông đã nhìn thấy vườn Tô Viên chưa? Đã nhìn thấy tượng chiến binh đất nung chưa?
Ông ấy chưa từng đến những nơi đó.
Cậu út Cố: “…..” Bà vợ này thật sự là ngạo mạn.
Tất cả những cảnh vật kia đều là Bạch Nguyệt Quý kể cho mợ út nghe, chờ đến khi bọn nhỏ lớn lên, bọn họ sẽ đi du lịch khi có thời gian rảnh.
Mợ út đều nhớ kỹ, vì vậy bà ấy đã nói chuyện này với chồng mình.
Cuộc sống vẫn như thường ngày.
Vào một ngày, có một người phụ nữ đến tìm Bạch Nguyệt Quý. Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy cô ấy là người lạ nên đã hỏi lại rằng có phải cô ấy tìm nhầm người không?
Đối phương cũng không định che giấu thân phận của mình: “Tôi là người phụ nữ của Ngô nhị gia, tên là Trần Ngọc. Tôi có thể mời cô uống ly trà không? Qua quán phía trước đi.”
Bởi vì quán trà không quá xa, cũng là nơi Bạch Nguyệt Quý thường đến, cho nên cô mới đi cùng cô ấy đến đó uống ly trà.
“Rất vinh hạnh khi được gặp cô.” Sau khi ngồi xuống, Trần Ngọc nói.
“Tôi cũng rất vinh hạnh được gặp cô.” Bạch Nguyệt Quý nói, cô cũng nói thẳng vào vấn đề chính: “Hôm nay cô tới tìm tôi có chuyện gì sao? Ngô nhị gia biết cô tới đây không?”
“Nhị gia không biết.” Trần Ngọc có chút xấu hổ.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý không đổi: “Cô tới tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn tới gặp cô. Tôi biết rằng nhị gia nhận Tiểu Bác con trai cô làm con nuôi, nhị gia rất thích nó.”
Bạch Nguyệt Quý uống một ngụm trà và không có biểu cảm gì, chờ cô ấy nói tiếp.
Trần Ngọc thấy cô không trả lời, đành tự nói tiếp: “Tôi đã ở cùng với Nhị gia tám năm. Tôi biết trước đây Nhị gia chưa bao giờ thiếu phụ nữ xung quanh. Ngay cả trong quá khứ cũng có vô số phụ nữ muốn bám lấy anh ấy, nhưng chỉ còn tôi là người cuối cùng và luôn ở bên Nhị gia.”