Bạch Nguyệt Quý hơi nhíu mày: “Nếu cô đến đây chỉ để nói mấy điều này thì tôi không cần.” Cô ấy coi cô là tình địch sao?
“Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.” Thấy cô hơi không vui, Trần Ngọc mới nhận ra lời mình nói mơ hồ có ý nghĩa khác nên vội vàng xin lỗi.
Tuy rằng từ đầu cô ấy có một chút nghi ngờ. Đừng nói là cô ấy, ngay cả những người bên ngoài thấy nhị gia có con nuôi thì tâm trạng cũng đều không giống nhau. Cũng có người đùa rằng đây có phải là con ngoài giá thú của nhị gia không?
Nhưng sau khi gặp Đâu Đâu và Đô Đô, bé ba rất giống hai anh của bé. Cô ấy nghe vệ sĩ nói rằng ba đứa lớn giống cha còn đứa út giống mẹ.
Hôm nay cô ấy tới gặp, quả nhiên không ngoài dự đoán, bé tư nhìn rất giống Bạch Nguyệt Quý mẹ của bé.
Thế thì tất nhiên sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện bé ba là con ngoài giá thú của Nhị gia, thật sự là không phải.
Bạch Nguyệt Quý thấy cô ấy nói sai lời rồi cũng tự xin lỗi, cũng hiểu rõ lúc trước Trần Ngọc nói rằng cô ấy là người cuối cùng bên cạnh Ngô nhị gia cũng có thể tin được.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý không có gì để nói, bởi vì điều này không quá liên quan đến cô.
“Hôm nay cô Trần đến đây tìm tôi, chắc không phải chỉ muốn nói những lời này đúng không?” Bạch Nguyệt Quý nói thẳng với cô ta.
“Đúng vậy, tôi muốn đến hỏi cô một chút. Liệu cô có đơn thuốc gia truyền nào không?” Khuôn mặt Trần Ngọc hơi do dự rồi cũng nói.
Cô ấy đến đây không có mục đích nào khác. Sau khi gặp Đâu Đâu và Đô Đô cùng bé ba và bé tư ở trong nhà Ngô nhị gia, biết bọn nhỏ là hai cặp song sinh nên cô ấy cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức trong lòng vô cùng mến mộ.
Những năm gần đây cô ấy đã uống rất nhiều loại thuốc, gặp không biết bao nhiêu người điều trị thân thể cho mình. Nhưng cô ấy vẫn không thể mang mang thai.
Đương nhiên không chỉ có mình cô ấy như vậy, mà những người phụ nữ khác của Ngô nhị gia cũng như thế.
Thực ra họ đều biết vấn đề không phải ở bọn họ, mà vấn đề là ở gia tộc anh Ngô.
Chỉ là bọn họ không cam lòng, đều muốn sinh cho Ngô nhị gia một đứa con, thậm chí còn muốn dựa vào con trai để lên làm nhị phu nhân.
Vì mẹ quý nhờ con, thậm chí còn có không ít người suy nghĩ lệch lạc, dám lén lút cắm sừng Ngô nhị gia, hơn nữa còn thành công có thai, chỉ có điều nếu muốn thành công che giấu thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Ngọc cũng là một trong những người phụ nữ bên cạnh Ngô nhị gia, cũng là người ở bên Ngô nhị gia lâu nhất, điều này thì cô ấy không hề nói dối.
Nhưng cũng chính vì lý do này, Trần Ngọc có chút lo lắng, cô ấy đi theo Ngô nhị gia từ năm hai mươi tuổi, hiện giờ cô ấy đã gần hai mươi tám tuổi.
Phụ nữ đi theo Ngô nhị gia chưa ai vượt quá ba mươi tuổi.
Thời gian của cô ấy cũng không còn nhiều.
Ngô nhị gia rất hào phóng nên những người phụ nữ mà anh ta đuổi đi đều nhận được một khoản bồi thường rất hậu hĩnh.
Hơn nữa ngày xưa Ngô nhị gia cũng tiêu xài rất hào phóng, dù nhiều hay ít thì họ cũng để lại được một ít tiền tiết kiệm.
Vì vậy một số người trong số họ đã đi ra nước ngoài để tìm người nước ngoài mà kết hôn.
Cũng có người vì đi theo Ngô nhị gia nên có quen biết với một số người có quyền thế, sau khi bị nhị gia đuổi đi thì người đó đã thành công lấu được đối phương.
Hoặc là trở thành tình nhân của người đó.
Chỉ cần Ngô nhị gia đuổi đi rồi mới theo người mới tốt hơn thì anh ta sẽ không để ý tới.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái kết của Trần Ngọc sẽ là một trong những trường hợp trên, nhưng cô ấy không muốn rời xa Ngô nhị gia.
Lúc trước cô ấy bị người nhà bán đi, chính Ngô nhị gia đã cứu cô ấy, hơn nữa còn giữ cô ấy bên cạnh mình.
Dù biết trong lòng Ngô nhị gia thì cô ấy cũng giống những người phụ nữ khác, nhưng cô ấy rất thích Ngô nhị gia và cô ấy muốn ở bên cạnh anh ta.
Chỉ cần có thể sinh cho Ngô nhị gia một đứa con thì cô ấy có thể được ở lại.
Cho nên, khi biết Bạch Nguyệt Quý có thể sinh hai cặp song sinh, cô ấy đã đi ra ngoài tìm gặp cô mà không nói cho Ngô nhị gia biết. Cô ấy đến đây tìm gặp Bạch Nguyệt Quý, mang theo một số tiền lớn và nhờ cô cho đơn thuốc.
Bạch Nguyệt Quý nhìn Trần Ngọc mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là ba con cá vàng lớn được xếp ngay ngắn. Một con cá vàng lớn có giá hơn một nghìn đồng, vậy ở đây là hơn ba nghìn đồng.
Rõ ràng cô ấy đến đây thật sự là có mong muốn mua đơn thuốc uống để sinh con của cô.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý thật sự không có đơn thuốc nào cả. Nếu cô có thì thấy thái độ của Trần Ngọc tốt như vậy tại sao lại không đưa luôn cho cô ấy chứ? Nếu Ngô nhị gia có con thì anh ta đã không để ý đến nhà cô như vậy nữa.
Chỉ cần bọn nhỏ được nghỉ, anh ta sẽ bảo tài xế lái xe đến đón bọn nhỏ qua nhà anh ta chơi, chơi trong nhà hoặc ra bên ngoài ăn cơm.
Đặc biệt là bé ba, cậu thường bị đưa ra ngoài và cũng không biết là cậu đã gặp ai, cô có hỏi bé ba tuy nhiên cậu không nói bất cứ lời nào, chỉ trả lời rằng cha nuôi có một ít bạn bè và cậu không nói thêm gì nữa.