Ừm, Kim Tiểu Linh chính là 'việc lớn'.
Tuy nhiên, Cố Quảng Thu thì không giống anh ta. Sau khi trở về nhà, vào ngày hôm sau Cố Quảng Thu đã quay về nhà họ Cố, thăm anh cả Cố Quảng Hạ, còn có hai chị em Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Bắc.
Sau đó, Cố Quảng Thu vác cuốc ra đồng để vợ ở nhà nghỉ ngơi.
Lý Phong Thu và những người khác đều có chút khâm phục anh ấy. Đây quả thực là người siêng năng chịu khó, ở bên ngoài kiếm được tiền mà lúc về quê vẫn ra đồng làm ruộng.
Trương Kiều Mai không đồng ý nhưng cô ấy không ngăn được Cố Quảng Thu.
Cố Quảng Thu cảm thấy anh ấy ở bên ngoài không vất vả gì, ăn ngon, ngủ ngon, sống tốt. Tuy rằng phải vác hàng hơi bận rộn nhưng vợ anh ấy ở nhà vừa phải làm ruộng vừa phải nuôi con, trong nhà còn nuôi hai con lợn, còn có rất nhiều gà.
Những việc này thực sự không nhàn hạ hơn anh ấy là bao.
Anh ấy không ở nhà thì thôi, nếu đã về rồi thì chỉ muốn để vợ mình nghỉ ngơi.
Tính cách anh ấy khác với Lý Thái Sơn.
Nhưng điều này là bình thường, con người vốn dĩ khác nhau.
Cố Quảng Thu trở về, chú Trương cũng nghiêm túc bàn bạc với con rể về việc nhận thầu trang trại dê.
Hiện tại trang trại dê vẫn là của đại đội. Nhưng ông đội trưởng cũng đã nói với chú Trương, năm nay tất cả những con dê này sẽ được bán!
Giống như việc nuôi lợn trước đây. Trước đây mọi người cũng chung tay nuôi lợn cho đại đội nhưng bây giờ mọi người đã được tự nuôi riêng.
Nuôi cho đến khi chúng lớn, đến lúc đó sẽ đưa đến trạm thu mua để bán.
Mà cũng chính vì đàn dê ở trang trại đều phải bán đi nên chú Trương mới muốn nhận thầu trang trại này để tự mình làm.
Trước đây ông ấy nuôi dê cho đại đội, hiện giờ ông ấy định tự mình nuôi dê.
Tuy nhiên đây là chuyện lớn, cần phải bàn bạc với con rể.
Về vấn đề này, Cố Quảng Thu tỏ ra ủng hộ. Anh ấy bảo cha vợ muốn nhận thầu thì nhận thầu nhưng đừng nuôi nhiều quá.
Chú Trương không định nuôi nhiều nhưng cũng muốn nuôi vài chục con. Ông ấy thấy con rể ủng hộ quyết định của mình thì cũng an tâm.
Đến lúc đó, dê lớn lên sẽ để đại đội bán đi, còn dê con thì ông ấy định mua lại của đại đội để tự nuôi!
Vài ngày sau, Cố Quảng Hạ đến tìm Cố Quảng Thu.
Anh ấy đến để vay tiền Cố Quảng Thu.
Nói ra thật xấu hổ, người anh như anh ấy đây còn phải đến vay tiền em trai. Nhưng thực sự không còn cách nào khác, anh ấy thực sự không còn tiền.
Số tiền trước đây khi cha họ lên thủ đô, anh ấy đều đưa cho cha. Anh ấy biết rằng cha sẽ không lấy tiền của mình nên đã nhét vào trong hành lý của ông ấy.
Đến khi tiễn cha lên tàu, anh ấy mới dặn cha nhớ giữ kỹ.
Cậu út Cố muốn trả lại cho anh ấy cũng không kịp, đành mang theo lên thủ đô, sau đó tiền được giao cho mợ út giữ.
Tạm thời không nói tới chuyện đó.
Hiện tại, Cố Quảng Hạ muốn nuôi lợn, không phải kiểu nuôi nhỏ lẻ mà anh ấy dự định mua mười con lợn con về nuôi.
Mỗi con lợn con giá năm đồng, khá đắt.
Mười con lợn con là năm mươi đồng.
Nếu là trước đây, số tiền này không cần phải đi vay. Nhưng số tiền tích góp của gia đình trước đây đã bị nhà vợ anh ấy nuốt chửng.
Vì muốn nuôi lợn nên anh ấy đã đích thân đến đòi, kết quả lại bị đuổi ra ngoài.
Đúng vậy, chính là đuổi anh ấy đi.
Vợ Quảng Hạ cũng bị đuổi ra ngoài, cô ta khóc suốt dọc đường, vừa đi vừa chửi nhà mẹ đẻ không ra gì.
Nhưng Cố Quảng Hạ không quan tâm đến cô ta, chỉ hỏi cô ta muốn ly hôn hay tiếp tục sống với anh ấy.
Vợ Quảng Hạ sợ đến mức co ro giống như chim cút.
Nhưng cô ta còn dám nói gì nữa? Chắc chắn là phải sống tiếp rồi!
Ly hôn rồi chẳng lẽ cô ta có thể trở về nhà mẹ đẻ sao? Lúc có tiền thì cô ta là con gái, lúc không có tiền thì cô ta chẳng là gì cả!
Cố Quảng Hạ cũng thực sự quyết tâm nuôi lợn. Vì vậy dù mất mặt, anh ấy cũng phải đến vay tiền em trai.
Cố Quảng Thu ủng hộ anh trai nuôi lợn làm nghề phụ nhưng anh ấy ra hiệu khuyên anh trai nên nuôi thử năm con trước xem sao. Bởi vì anh trai không có kinh nghiệm nuôi lợn, nuôi một lúc mười con thì có hơi quá sức.
“Đến lúc mua lợn con về, anh sẽ để chị dâu nuôi. Hồi nhỏ cô ấy đã từng nuôi lợn rồi.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Khi nghe vậy, Cố Quảng Thu nhìn sang Trương Kiều Mai. Trương Kiều Mai gật đầu, đi lấy mười tờ tiền Đại Đoàn Kết đưa cho Cố Quảng Hạ: “Anh cả, đây là một trăm đồng.”
Nhìn thấy vợ lấy ra một trăm đồng, Cố Quảng Thu cũng hơi sững người.
“Không cần nhiều vậy đâu. Năm mươi đồng là đủ rồi.” Cố Quảng Hạ vội vàng nói.
Trương Kiều Mai cười nói: “Năm mươi đồng là tiền mua lợn con, năm mươi đồng còn lại là chúng em đưa cho anh cả để dành chi tiêu.”
Cố Quảng Thu nghe vậy thì cảm động nhìn vợ, vợ anh ấy quả thực không thể chê vào đâu được.
Anh ấy cũng ra hiệu cho anh trai mình sau này kiếm được tiền rồi thì mang đến trả là được.
Cố Quảng Hạ do dự một chút rồi nhận lấy.
Dù sao hiện tại anh ấy cũng chẳng còn tiền.
Nuôi mười con lợn không phải là chuyện nhỏ. Anh ấy còn phải kéo xe ba gác sang nhà máy gạo bên kia chở cám gạo về dự trữ, việc này cũng cần một khoản tiền.
Nuôi lợn không phải là không cần vốn.